Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa đêm gần 0 giờ, điện thoại của Sở Thiên vang lên.

Sở Thiên vội vàng từ trên giường xuống, hắn biết nếu như không có chuyện khẩn cấp, tuyệt đối sẽ không có người nào giữa đêm làm phiền hắn, đúng như hắn dự đoán, trong di động truyền đến giọng của anh em Soái quân:

- Thiếu soái, mục tiêu lái xe đến trước Sanya, xem bộ dạng hình như muốn giết người.

Đây là huynh đệ đi theo dõi Chu Vũ Hiên, cho nên Sở Thiên rõ mục tiêu là chỉ Chu Vũ Hiên, nghe được cô gái nhỏ này có hành động trọng đại, vội vàng trả lời:

- Các ngươi tiếp tục lặng lẽ theo cô ta, ta lập tức lên đường đi xử lý, nhất định không để cô ta gặp nguy hiểm.

Anh em Soái quân vội vàng đáp ứng, lập tức cúp điện thoại.

Sở Thiên lấy quần áo mặc lên trên người, vội vàng xông ra ngòai cửa, chui vào xe, một lát sau, chiếc xe màu đen liền lao vào màn đêm, sự việc đến gấp, Sở Thiên căn bản đến không thông báo kịp cho Phong Vô Tình, huống chi cũng không muốn đêm khuya kinh động bọn họ.

Chiếc xe hướng về phía Sanya.

Ba tiếng sau, anh em Soái quân gọi điện thoại đến, ngữ khí có vẻ rất lo lắng:

- Thiếu soái, mục tiêu vào quán rượu 0h ở ngoại ô thành phố, chúng tôi còn phát hiện mục tiêu trên người đeo một khẩu súng, chỉ sợ đúng là đi quán rượu giết người, chúng tôi có phải ngăn cản cô ta không?

Lại còn mang theo súng? Cô gái nhỏ này thật là khái niệm oán hận lớn vậy sao? Sở Thiên cười khổ nghĩ lại. Chỉ là bây giờ ngăn cản Chu Vũ Hiên không chỉ sẽ làm cô ta chạy chốn, hơn nữa sẽ càng khiến cô ta vô cùng oán hận chính mình, càng quan trọng hơn là, sinh ra mâu thuẫn dẫn đến sự chú ý của quân Chu gia

.

Đến lúc đó sẽ sinh ra nhiều phiền toái.

Nghĩ đến đây Sở Thiên hít sâu mấy hơi, chậm rãi trả lời:

- Các ngươi cùng cô ta vào quán rượu 0h, trừ phi bất đắc dĩ, nhất định không được ngăn cản cô ta, chỉ cần nghĩ cách bảo vệ sự an toàn cho cô ta, tôi 30 phút nữa thì sẽ đuổi đến.

Anh em Soái quân trả lời:

- Rõ rồi ạ.

Quán rượu 0h là trụ sở buôn bán làm ăn của Hải Nam mấy năm gần đây mới khai quật, các trung tâm giải trí vây lại thành một thể, quy định đẳng cấp là cao cấp, bên trong trang hoàng thiết bị cùng với hạng mục giải trí đều là tư nhân trong tỉnh, ra vào trong đó có đủ quan chức chính phủ lớn và trùm có tiền.

Đêm đã khuya nhưng quán rượu 0h đèn vẫn sáng trưng, đèn nhấp nháy lóa mắt.

Lúc Sở Thiên đuổi kịp đến, đã là sau ba mươi phút, Sở Thiên thần sắc vội vàng xuyên qua công nhân thác nước, tiến vào sau cửa lớn hào hoa, trước mắt bỗng sáng lên.

Một tràng ngọc bích giăng lên chiếm diện tích mấy nghìn m vuông của chín tầng lầu hiện ra trước mắt, xung quanh toàn là hoa viên núi giả, vô số đèn màu trang hoàng.

Mười cô gái mặc áo sườn xám xinh đẹp đứng ở trước cửa ra vào. Chiều cao bình thường, thân hình nóng bỏng vừa phải, sườn xám chỗ sẻ thẳng chạy đến đùi, lúc chuyển động ở mơ hồ lộ ra hơn nửa ngực như tuyết. Ấm thanh vô cùng dễ nghe, cung kính cúi đầu:

- Hoan nghênh quý khách!

Sở Thiên hơi cười khẽ, vẻ mặt không có chút thả lỏng.

Sanya là địa bàn của quân Chu gia, quán rượu 0h là sản nghiệp của Chú Bá Ôn, nếu như không may bị bang chúng Chu gia ra mình, tin rằng chỉ trong 10 phút, sẽ có mấy trăm thậm chí hơn một ngàn hung đồ đến vây giết mình, đến lúc đo có thể chỉ là chui đầu vô lưới.

Sở Thiên mới đi đến đại sảnh, anh em Soái quân chờ đợi liền đi tới, dựa theo xưng hô như quy ước nói:

- Ông chủ, tạm thời không có chuyện phát sinh, mục tiêu ở đại sảnh ngồi nửa tiếng, ba mươi phút trước đi đến phòng vệ sinh, có một anh em đi theo giám sát.

Sở Thiên gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Còn chưa uống hết nửa cốc rượu, anh em theo dõi chạy đến, vẻ mặt lo lắng hạ thấp giọng nói:

- Ông chủ, mục tiêu sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, trực tiếp rẽ vào phòng sang trọng bên trái. Bên trong là nơi mà nơi bang chúng Chu gia tụ tập.

Sở Thiên ánh mắt nheo lại thành mũi nhọn, bưng ly rượu đỏ uống cạn, hắn tung chìa khóa xe cho anh em Soái quân, vẻ mặt tự nhiên nói:

- Chết tiệt, con bé này rút cuộc muốn chơi cái gì vậy, tôi đích thân vào xem, các ngươi bây giờ ra bãi đỗ xe lấy xe, lập tức chuẩn bị đón chúng tôi.

Anh em Soái quân hơi ngần ngừ, tất nhiên là lo lắng cho sự an toàn của Sở Thiên, dù sao ở địa bàn của người ta, ở bãi của người ta gây sự, bất luận là số người hay khí thế đều ở chỗ nguy hiểm.

Sở Thiên nhìn thấy tâm tư của bọn họ, nhẹ nhàng vẫy tay nói:

- Yên tâm, tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu.

Anh em Soái quân bất đắc dĩ rời đi.

Sở Thiên cầm ly rượu đỏ đã ướp lạnh, vừa liếm vừa đi đến phòng, ánh mắt quét những nhân vật và hoàn cảnh xung quanh, đem nhân viên và cửa ra vào ghi ở đây ghi nhớ đầy đủ trong lòng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chu Long Kiếm. Chiêu này hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi.

- Chu Bộ trưởng, tôi là Sở Thiên, tôi nhận được tình báo, tiểu thư Chu vào quán rượu 0h, giống như phải đi vào chỗ đen đủi của người khác. Tôi bây giờ đích thân chạy đến đó, có điều quán rượu là địa bàn của Chu Bá Ôn, tôi lo lắng không chỉ có tiểu thư Chu, ngược lại còn liên lụy đến cô ta.

Sở Thiên dường như nói đơn giản như tán dóc, ngoài trừ chữ trong miệng mình phun ra, những âm khác căn bản không truyền đến bên tai Chu Kiếm Long, hắn đem lo lắng và hoàn cảnh nguy hiểm của mình ném cho Chu Kiếm Long, cho lão già này cho mình chỉ dẫn.

Chu Kiếm Long sau khi nghe những lời của Sở Thiên, thở thật sâu nói:

- Con bé này chính là chưa từ bỏ ý định, Thiếu Soái, tôi biết ở địa bàn của người khác đầy biến số, nhưng lão phu thỉnh cầu cậu, bất luận thế nào đem con bé chết tiệt này quay về cho tôi. Ai bảo tôi lúc đầu đáp ứng bố nó sẽ chăm sóc cho nó chứ?

Sở Thiên trong lòng cười khổ không ngừng, đi đến điạ bàn của người khác quấy rối còn là đầy chuyện xấu, lần này Chu Long Kiếm dùng từ đắn đo từng chữ rất chuẩn, nhưng Sở Thiên cũng lười so đo với ông ta, thản nhiên trả lời:

- Bộ trưởng Chu an tâm, tôi sống cô ta sống, tôi chết cô ta vẫn sống.

Chu Long Kiếm hơi suy tư, thở dài:

- Vậy nhờ cậy Thiếu soái vậy.

Lúc này, căn phòng sang trọng cũng bị vây kín, Chu Vũ Hiên giả say rượu đóng giả thành khách say rượu xông vào, một thanh niên trẻ đứng dậy ngăn cản cô ta, gã không mở miệng hỏi vì sao xông vào đây, mà sau khi quét nhìn vài cái, đầy thâm ý cười nói:

- Tiểu thư, cô thật xinh đẹp.

Người thanh niên trẻ vừa nói vừa giơ tay ra vuốt mặt Chu Vũ Hiên.

Chu Vũ Hiên liền nghiêng đầu tránh tay sờ, cũng đá chân ra đem người thanh niên trẻ đá bay, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào người ngồi trên ghế phun khói, đọc nhấn rõ từng chữ hỏi:

- Ngươi có phải tên là Ngô Khánh Văn không? Ngày xưa nắm quyền quản lý ‘chân trời góc bể’, Đường chủ quân Chu gia?

Lúc này Sở Thiên vừa mới cúp điện thoại, rất nhanh liền đi vào bên trong phòng kín, nhìn thấy cánh cửa khép hờ không ai trông coi.

Liền mạnh dạn tiến lên phía trước, chỉ lưu lại nửa tấc kẽ hở thăm dò, đèn bên trong mờ ảo cùng với bóng người lắc lư, còn có bóng của Chu Vũ Hiên.

Lập tức nghe thấy câu hỏi của cô ta, tay đang muốn đẩy cửa liền nhanh tay rút về.

Có lẽ thời điểm mấu chốt xông vào càng tỏ ra mình anh dũng.

Người đàn ông trung niên là người tà khí vô cùng, trong lòng ôm thiếu nữ lộ gần như hết.

Bởi vì trên mặt trắng nhợt của sự buông thả dục vọng là sự âm hàn khiến người lạnh đến thấu xương, bên cạnh ông ngồi bảy tám người đàn ông, ai ai cũng khôi ngô mạnh mẽ, hiển nhiên là quân tinh nhuệ của Chu gia.

Người con trai bị đá bay bò đứng dậy, tóm lấy chai rượu xông lên phía trước.

Nghe đến Chu Vũ Hiên quát hỏi, người kia hít một hơi thuốc, vẫy tay ngăn thủ hạ kích động lại, quét nhìn thân hình đầy đặn của cô sau cười nói:

- Không sai, ông mày quả thật tên Ngô Khánh Văn, cũng quả thật ở bãi biển hơn hai tháng, cũng sủng ái không ít phụ nữ.

Sắc mặt của Chu Vũ Hiên trở nên khó coi, tay phải đặt ở phần eo, Ngô Khánh Văn nhả khói, đắc ý bổ sung:

- Có điều, trong ấn tượng của ta hình như không có làm gì cô, nếu không người con gái xinh đẹp giống cô, tôi thế nào mà có thể bỏ lỡ khiến cô rời xa chứ? Có điều bây giờ vẫn chưa muộn, nào, qua đây ngồi, chú rất dịu dàng đấy.

Thủ hạ của ông ta toàn bộ cười lên, có hai tên còn chặn ở cửa.

Chu Vũ Hiên không thèm để ý đến lời nói đểu của ông ta, ánh mắt bắn ra tia lửa giận, lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi có nhớ bảy tháng trước, cũng là ngày 27 tháng năm, ngươi ở góc biển, chuyện người con gái trên đá lớn không? Người con gái có mái tóc dài.

Trong lòng Sở Thiên hơi chột dạ, Chu Vũ Hiên quả nhiên có chuyện.

Ngô Khánh Văn hoàn toàn không cần suy nghĩ gì, ha ha cười lớn lên

- Thế nào không nhớ chứ? Ông mày ở “Chân trời, góc biển”, trên hai khối đá lớn chơi qua bao nhiêu phụ nữ, thiếu nữ, tôi đều rất nhanh quên hết dung nhan và cảm giác của bọn họ rồi. Duy chỉ có người con gái có mái tóc dài là không quên.

Người thanh niên cầm bình rượu hỏi:

- Vì sao?

Ngô Khánh Văn đem tàn thuốc lá dậm vào trong cái gạt tàn, mặt mày hớn hở giải thích :

- Bởi vì người con gái kia mặc dù có chút nhan sắc, nhưng là người có kinh nghiệm giường chiếu đã lâu, nếu như không phải ông mày ham hố kích thích cũng lười cưỡi lên cô ta

Chu Vũ Hiên ánh mắt xinh đẹp, lộ ra ra sự đau khổ vô cùng.

Ngô Văn Khánh dựa vào ghế, hưng phấn bổ sung:

- Không ngờ chơi được con gái trinh, tuyệt đối tự nhiên! Ta lúc đó còn có chút không tin, liền gọi người lấy đèn cấp cứu soi kiểm tra. Tôi đang lúc hưng phấn lên, liền làm vài lần, còn đặc biệt cố nhớ kỹ gương mặt của cô bé đấy. Đáng tiếc là hôm sau cô ta nhảy xuống biển tự tử rồi.

Nghe đến đây, Sở Thiên sát khí hiện ra, Ngô Khánh Văn thật là súc sinh!

Chu Vũ Hiên cắn môi, lật tay lấy ra khẩu súng ngắn nhằm vào Ngô Khánh Văn.

Người trong phòng đều bị dọa đứng dựng lên, Ngô Khánh Văn vội kéo người con gái che trước thân mình, mở miệng quát:

- Tiểu thư, cô làm gì mà xúc động thế? Chúng ta dường như không thù không oán, phải dùng tới súng để giải quyết sao? Hay là, hay là người con gái kia là em của cô?

Chu Vũ Hiên hai tay nắm chặt súng, nói đầy hận thù:

- Mặc dù cô ta không phải là em gái của tôi, nhưng cô ta là người bạn cùng phòng tốt nhất, cũng là chị em tốt nhất của tôi, không ngờ bị tên súc sinh như ngươi làm hại, ông trời có mắt, cuối cùng cho ta tìm được manh mối, còn tìm được ngươi rồi.

Sở Thiên ở cửa vuốt di động, bừng tỉnh gật đầu, không trách Chu Vũ Hiên hận thù sâu như vậy, bị mình đuổi về Kinh Thành vẫn quay lại, hóa ra là vì báo thù cho chị em tốt, mối tình cảm này cũng thật khó có được, chỉ là vì sao phải tự mình điều tra điều này chứ? Với thực lực của Chu Long Kiếm, búng tay một cái là có thể giải quyết được rồi.

Bảy tám người khôi ngô bị họng súng bức bách ngồi trên ghế, nhưng ánh mắt đều lóe lên dục vọng, chỉ cần có cơ hội liền mạnh mẽ nhào lên. Nếu như hôm nay bị Chu Vũ Hiên bắn chết, về sau thì không cần lăn lộn giang hồ rồi. Chỉ là người con gái bé nhỏ lại khiến nhóm đàn ông này kinh sợ.

Ngô khánh Văn trong lòng khiếp sợ, cũng thật là khổ chủ tìm đến cửa rồi, nhưng kinh nghiệm giang hồ nhiều năm khiến ông ta tự giác không thể tự làm bừa được, suy tư một lát liền xoa mông cô gái ôm trong lòng, sau đó liền rút ra con dao nhỏ dí vào cổ cô gái, chuẩn bị ngọc nát đá tan.

Chu Vũ Hiên lộ ra nụ cười chế nhạo, không thèm quan tâm nói:

- Dùng cô ta để uy hiếp tôi?

Ngô Khánh Văn cười mấy câu, ánh mắt hiểm ác nói:

- Không sai, cô ta là người con gái tôi mới dành được, rất có thể cũng chưa trải qua việc đời, người giết ta, ta thì giết cô ta, mặc dù ta làm hại người chị em của cô, nhưng người con gái này cũng sẽ vì ngươi mà bị hại

Chu Vũ Hiên hiện lên một chút u phiền, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đê tiện tiểu nhân.

Cô gái vặn vẹo vài cái, thảm thiết kêu:

- Cầu xin cô, tha cho tôi.

Ngô Khánh Văn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài nói:

- Thôi đi, trước khi sắp chết coi như vì mình làm chút việc thiện đi, ta có thể để người con gái trong lòng thả ra, nhưng có một yêu cầu, chính là cô không được làm hại tiếp các anh em này của ta, bọn họ không tham dự vào việc ở bờ biển.

Chu Vũ Hiên không nghi ngờ, lạnh lùng trả lời:

- Ngươi coi như là một người đàn ông, ta còn cho rằng ngươi sẽ dùng người con gái để che chắn cho mình chứ, không ngờ ngươi cũng cao thượng để cô ta rời đi, về phần những người thủ hạ của ngươi, tôi không cần mạng của họ, tôi không phải là người giết người lạm sát kẻ vô tội.

Bảy tám người đàn ông khôi ngô lộ ánh mắt cảm kích, đồng thanh hô:

- Đại ca.

Ngô Khánh Văn vẫy tay ngăn bọn họ lại, lập tức vỗ vào bả vai cô gái nói:

- Đi đi, qua bên kia đi, tránh bị đạn làm tổn thương.

Sở Thiên trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng cũng vẫn nhẫn nại tiếp.

Chu Vũ Hiên lo lắng Ngô Khánh Văn sẽ đem người con gái này đẩy qua, sau đó nhân dịp đoạt khẩu súng của mình. Cho nên vẫy tay bảo người con gái khiếp sợ chầm chậm đi tới, mà họng súng từ đầu tới cuối nhằm vào đầu của Ngô Khánh Văn, đồng thời dùng ánh mắt uy hiếp những người đàn ông rục rịch ngồi trên ghế.

Người con gái cẩn thận đi tới, lúc tới gần Chu Vũ Hiên, hơi cúi xuống nói:

- Chị, cảm ơn chị!

Chu Vũ Hiên lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:

- Cô nhanh đi ra ngoài, thuận tiện giúp tôi báo cảnh sát.

Cô gái gật gật đầu, lúc lại ngẩng đầu, liền đem dao ngắn hung hăng đâm vào bụng Chu Vũ Hiên, thế tới rất hung hãn lại đột ngột, khiến Chu Vũ Hiên căn bản không thể tránh kịp, may mà lực của cô ta không đủ lớn, cho nên dao ngắn sau khi đâm qua lớp quần áo, cũng không có đi sâu mấy phân tạo thành vết thương chí mạng.

Nhưng hành động này khiến đau nhức truyền đi khắp thân Chu Vũ Hiên, còn chưa có phản ứng kịp thời, người con gái lại nhào tới cắn tay cô ta, khiến cô ta không có cách nào bắn súng, cùng lúc đó, thủ hạ của Ngô Khánh Văn cũng nhanh nhẹn nhảy qua, bảy tám người dễ dàng khống chế được Chu Vũ Hiên.

Người đàn ông cường tráng bắt cánh tay của Chu Vũ Hiên, hung tợn đặt cô trên bàn trà, cô không ngừng dãy dụa, nhưng dựa vào sức lực của cô và đối phương hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp, Ngô Khánh Văn dẫm chân bên người Chu Vũ Hiên trên bàn trà, cúi người cười tà.

Chu Vũ Hiên đảo qua cô gái, mắt nhìn chằm chằm Ngô Khánh Văn nói:

- Vô sỉ.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ngón tay đã ấn số của Chu Kiếm Long ở trên đầu.

Ngô Khánh Văn cười ha ha lên, cầm cằm của cô lên trả lời:

- Tôi thừa nhận tôi vô liêm sỉ, nhưng thế thì thế nào? Không ngờ cô muốn bắn chết ông mày, ông mày cũng dùng súng, trừng phạt ngươi, không ngờ người chị em tốt là người con gái hiếm thấy, tin rằng cô cũng cũng sẽ không khiến tôi thất vọng?

Bảy tám người thủ hạ cùng cười lên, Chu Vũ Hiên giãy dụa, hiện ra thân phận hiển hách:

- Các ngươi dám động vào bà cô này, các ngươi chết không tử tế. Bác của tôi là Bộ trưởng công an. Nếu như biết tôi có chuyện gì không hay xảy ra, thì không chỉ các ngươi bị băm thành trăm miếng, mà toàn bộ Chu gia cũng bị chôn vùi theo.

Cô ta hét rất lớn tiếng, nhưng lại không có bất cứ người nào nghe lọt tai, Ngô Khánh Văn càng không cho rằng như thế lắc đầu, nếu như chú cô ta thật là Bộ trưởng Công an, cô ta lại thế nào đơn thân xông vào chỗ nguy hiểm điều tra mình chứ? Lập tức gọi điện thoại cho tay chân khiến mình phơi thây đầu đường là được.

Ngô Khánh Văn đột nhiên xé rách quần áo của cô ta, ngang ngược càn rõ gào thét:

- Chú của cô là Bộ trưởng Công an sao? Ông mày cũng là thủ tướng quốc gia! Người đâu, đem quần áo của cô ta toàn bộ xé ra cho ông mày, tối hôm nay thưởng thức hương vị cháu gái của Bộ trưởng Công an, mọi người mặc sức thưởng thức

Banh

Cửa bị đá mạnh ra, Sở Thiên ở bên ngoài đợi rất lâu, đạp vào, thông qua điện thoại vừa vặn bắt được tiếng cười và từ ngữ của Ngô Khánh Văn, Sở Thiên rõ ràng nghe được Chu Long Kiếm gầm nhẹ:

- Mẹ nó, ông mày giết toàn bộ cả nhà! Diệt cửu tộc.

Sở Thiên đem điện thoại duy trì trò chuyện vứt trên quầy rượu bên cạnh, đảo qua Chu Vũ Hiên chỉ còn lại quần áo lót trên người, lập tức cười lạnh lùng nhìn Ngô Khánh Văn bọn họ, không để ý nói:

- Chu gia các người cũng thật là súc sinh. Không ngờ làm ra việc cầm thú như vậy.

Ngô Khánh Văn bá vương ngang nghạnh đã lộ ra trên người, ngay cả thắt lưng trên người đã rút ra, lúc muốn hưng phấn đè lên trên, lại bị Sở Thiên làm gián đoạn.

Ông ta bực mình xấu hổ phẫn nộ lùi lại lấy tay kéo khóa. Dữ tợn gầm nhẹ nói:

- Bất luận là ai, tôi đều muốn mày chết.

Sở Thiên cả người đều bao phủ trong ánh đèn lờ mờ, khiến cho người nhìn không mặt, nhưng khí thế toát ra khiến người đổ mồ hôi, nghe thấy lời của Ngô Khánh Văn, Sở Thiên cười khẽ vài tiếng, thản nhiên trả lời:

- Tối hôm nay tuyệt đối sẽ chết người, có điều là ngươi.

Sở Thiên đọc nhấn mạnh rõ từng chữ rất thong thả, quả thật là từng chữ từng chữ chậm rãi từ miệng phát ra, nhưng trong đó mang sát khí mãnh liệt, khiến người không khỏi có chút sởn tóc gáy, dù Ngô Khánh Văn bọn họ nhìn qua máu đấy, trong lòng cũng không ngừng run rẩy.

Ngô Khánh Văn sờ vết sẹo trên người, không để ý nói:

- Chỉ bằng ngươi?

Lúc nói chuyện, lão đưa mắt cho bọn thủ hạ, ra tay trước chiếm lợi thế, thủ hạ sau thủ thế, cùng ở bên cạnh làm bao nhiêu việc nhiều năm nay, mấy người bọn họ đã sớm có ăn ý, một ánh mắt, một thủ thế, đều có thể rõ ý của hai bên.

Lúc Ngô Khánh Văn phát ra những chữ cuối cùng, mấy tên đại hán trong lúc vô tình đã tiếp cần gần Sở Thiên, lúc này bọn họ bắt đầu bùng lên, dao sắc nhọn trong tay hiện lên ánh sáng chói mắt. Như rắn độc hướng thắng tới ngực và bụng Sở Thiên đâm tới.

Mấy người này không phải lần đầu tiên giết người, con dao vừa ổn vừa chuẩn, phối hợp với nhau rất ăn ý, khiến đối thủ chú ý trước thì không chú ý được sau, chú ý trên thì không để ý dưới, chỉ cần găm đến trên người thì nhất định mất mạng.

Sở Thiên hơi mỉm cười, không thèm để ý.

Yên tĩnh lặng lẽ, hành động như thỏ khôn, Sở Thiên vừa mới đứng yên ở cửa sau một lúc lâu, nếu không nói lời nào, người khác hoặc có lẽ còn cho rằng hắn là cây cột, nhưng hắn bây giờ hành động rồi, dùng thỏ khôn để hình dung tựa như cũng có chút tạm được, thật sự là nhanh như chớp, mắt thường căn bản nhìn không rõ.

Hắn ta trước tiên là phi thân lên, chân vừa lúc đá trúng cổ tay người cầm dao bên trái, lực đánh vào thật lớn. Không chỉ đá bay dao trong tay, hơn nữa tiếng răng rắc vang lên, ngay cả cổ tay của gã ta cũng toàn bộ dập nát, cả người theo đà ngã xuống, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.

Cái tay này coi như là phế rồi.

Lúc gã ta kêu thảm thiết, Sở Thiên như vượn tránh được phía tấn công từ bên phải, cũng thuận thế đánh tiếp vào trong lồng ngực người này, một trưởng lực đánh về phía lồng ngực của gã ta, giống như cũ tiếng răng rắc kêu, cú đánh người giống như bao cát bị đánh ra xa mấy trượng, ngực cũng lõm xuống theo.

Trong miệng gã cũng không ngừng nôn ra máu, hiển nhiên là gãy xương sườn đâm rách nội tạng, ngã trước mặt Ngô Khánh Văn phun máu tươi, ánh mắt thống khổ sống không bằng chết nhìn Ngô Khánh Văn, bất lực, đau buồn, lại càng ngày càng tối tăm, cuối cùng lại cũng không nhìn ra sắc thái gì.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu thoáng cái ớn lạnh, ý chí chiến đấu tiêu tan, mồ hôi lạnh theo sống lưng rơi thẳng xuống, ngay cả quần áo đều thấm ướt mồ hôi, lúc ngẩng đầu lên, mấy người thủ hạ bên cạnh đều bị đánh ngã, Ngô Khánh Văn ngăn không được chân bước lùi lại vài bước, còn mượn cơ hội ra tín hiệu cầu cứu.

Sở Thiên lướt nhìn động tác nhỏ của ông ta, nhưng không ngăn lại

Hắn bỗng nhiên cảm giác được, Ngô Khánh Văn tạm thời sống đối với mình càng có lợi!

Thế là Sở Thiên quay người hướng về Chu Vũ Hiên mà đi, đem áo khoác bên ngoài ôm người cô vào trong lòng, khiến cho người con gái cố chấp lạnh lùng trở nên ấm lòng, sức lực của cô sớm đã tiêu tan trong sự âu yếm, hơn nữa là Sở Thiên cứu cô, cho nên cô không có cự tuyệt sự ôm ấp của Sở Thiên.

Ngô Khánh Văn nhân cơ hội này, giơ tay nhặt khẩu súng cảnh sát trên bàn, Sở Thiên tay mắt nhanh nhẹn đá chai rượu trên đất, vừa đúng trúng vào đầu ông ta, máu tươi theo rượu đỏ chảy xuôi xuống, hiện lên vẻ đẹp quái dị, nhưng cũng không làm tổn hại đến tính mạng ông ta.

Chu Vũ Hiên nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, yếu ớt nói:

- Giết hắn cho tôi!

Sở Thiên đang muốn gật đầu, ngoài cửa đã truyền đến bước chân hỗn loạn, nghe thấy âm thanh bên ngoài không dưới bốn năm mươi người, Chu Vũ Hiên hơi thở dài, lập tức hiểu lòng người nói:

- Chúng ta hay là rút lui trước, tránh bị bọn họ bao vây hết, thù, ngày khác sẽ báo vậy!

Sở Thiên thở ra mấy hơi, ôm Chu vũ Hiên hướng ra bên ngoài chạy.

Ngô Khánh Văn nhẹ nhàng thở ra, bưng đầu đau đớn cũng không dám đuổi theo.

Sở Thiên bọn họ ở hành lang quả nhiên gặp mười mấy bang chúng Chu gia, vốn dĩ người này đối với hắn mà nói không có sức khiêu chiến, nhưng bởi vì chăm sóc Chu Vũ Hiên nên vẫn chém giết năm sáu phút mới mở đường máu chạy ra, trên người cũng có vài vết thương do dao chém.

Chật vật chạy đến xe, Sở Thiên hướng anh em Soái quân hét:

- Về Hải Khẩu!

Anh em Soái quân giẫm lên chân ga rời khỏi quán rượu 0h, trên đường còn ném xuống mấy viên đạn khói, ngăn cản truy binh, đợi sau khi chạy được mấy chục km, Sở Thiên mới thở ra nhẹ nhàng, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơ, Chu Vũ Hiên ôm sát hai vai, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn ngươi, Sở Dẫn.

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên đáp lại:

- Không cần!

Lúc này, ở quán rượu 0h, phòng sang trọng.

Ngô Khánh Văn băng bó kỹ vết thương, nghe thấy mất dấu Sở Thiên thì nổi trận lôi đình, gào thét như điên:

- Nghĩ cách tìm ra bọn họ, đem tên tiểu tử kia băm thành trăm mảnh cho ta, đem bắt con bé kia đốt cháy cho ta, quân Chu gia lớn như vậy không ngờ bị người ta ức hiếp đến tận nhà rồi. Mặt mũi đâu nữa? Ta sao có thể giải thích với bang chủ chứ?

Bang chúng Chu gia cao giọng đáp, tinh thần quần chúng mãnh liệt không thể ngăn được. Nhưng ai cũng không phát hiện ở kẽ hở quầy rượu còn cất giấu chiếc di động, hơn nữa di động còn giữ liên lạc.

Ở Kinh Thành trong phòng mật thất

Chu Long Kiếm sắc mặt sầm sì, sát khí trong mắt đâm thấu người, Lý Thần Châu nửa đêm bị gọi đến trong lòng đột nhiên lạnh, lại có người trêu chọc ông già này tức rồi.

Hậu quả này tương đối nghiêm trọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK