Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng hai giờ chiều!

Một chiếc xe đen có rèm che chậm rãi tiến vào biệt thự Thiên Vận.

Một lát sau, dưới sự chỉ dẫn của người làm Lý gia mấy người trẻ tuổi đi vào, Lý Gia Thành đứng dậy, nhận ra Sở Thiên là tội phạm đang bị truy nã thì hơi kinh ngạc chưa kịp lên tiếng thì Sở Thiên đã lập tức bước tới trước mặt ông hài hước nói ra khiến người khác dở khóc dở cười:

- Anh Thành, có cơm ăn không vây?

Hắc đạo phương Bắc và phú ông Hongkong gặp nhau trong tình huống như vậy hơn nữa ai mà ngờ Sở Thiên lại nói ra những lời dở đùa dở thật như vậy. Lý Gia Thành sau khi nhìn qua Sở Thiên liền hiểu ý tươi cười, đây là nụ cười đầu tiên kể từ khi con trai bị bắt cóc, quay người dặn dò người làm:

- Thím Ngô chuẩn bị cơm.

Lúc này đương nhiên không thể nào cho thấy hết mãn hán toàn tịch nhưng Sở Thiên vẫn thấy được cái gì gọi là nhiều tiền thế lớn, nước mắm cá trắng của Bồi La Gia, thịt dê Đông Doanh Thần Hộ non mềm béo, nước tương san hô tôm hùm đỏ được nấu ra từ tôm rồng và bơ của Bố Phụ Tháp Ni. Giá cả đắt đỏ của chúng khiến người bình thường phải chết lặng.

Cắn miếng thịt bò tươi mềm Sở Thiên không khỏi nhớ tới việc thu thập của cải. Tuy Hongkong có bốn đại gia tộc nhưng tài sản gần tỷ của Lý gia cũng đủ để nhìn vào Hoắc gia và Lâm gia. Tiền của ba đại gia tộc cộng lại cũng không nhiều hơn được của Lý gia chẳng trách bọn bắt cóc mở miệng đã đòi những bốn mươi tỷ tiền chuộc.

Bốn mươi tỷ với Lý gia mà nói thì chả đáng gì.

Nhận sự ủy thác của người nên Sở Thiên cũng không dám thưởng thức chầm chậm đồ ăn mà ăn như hổ đói cho xong rồi đi cùng Lý Gia Thành vào phòng sách rộng ba trăm mét vuông để nắm rõ hơn tình hình. Khi vừa bước lên thảm vẽ tay của Iran liền nhìn chằm chằm vào tuyệt tác của gạch men sứ Khang Hi.

Trên bàn đè một khối ngọc thạch trấn chỉ, Sở Thiên nhìn kỹ khẳng định giá trị của nó có thể mua được bốn năm chiếc Audi.

Nhưng thật sự thu lấy tầm nhìn của Sở Thiên là chiếc máy riêng màu hồng đặt trên bàn, trực giác nói cho Sở Thiên biết chiếc điện thoại này nhất định không tầm thường. Trong lúc hắn đang suy đoán thì vừa đúng lúc điện thoại reo lên, vẻ mặt bình thản của Lý Gia Thành trong nháy mắt trở lên trang nghiêm, bước lên mấy bước cầm lấy điện thoại:

- Alo, Lý Gia Thành nghe, chào Chủ tịch!

Đầu óc Sở Thiên thiếu chút trống rỗng, khả năng của anh Thành thật là tuyệt vời.

Lý Gia Thành không chút kiêng kị nói trước mặt Sở Thiên, ngoài việc thể hiện trí tuệ rộng lớn của ông cũng cho thấy ông không hề coi Sở Thiên là người ngoài. Từ trong lời nói Sở thiên có thể đoán ra trụ sở gọi điện để hỏi thăm về biểu hiện của mình, may thay mình lại không có bất cứ hành động nào quá đáng nào nếu không bị Lý Gia Thành báo lên mấy câu thì không thể chịu nổi.

Một lúc sau, Lý Gia Thành không nói chuyện nữa bỏ điện thoại sang một bên vẫy tay về phía Sở Thiên đầy thiện ý.

Sở thiên biết đây là các cấp trên muốn nói chuyện với mình đương nhiên không dám chậm trễ vội chạy tới cầm lấy điện thoại:

- Chủ tịch! Chào ông!

Trong điên thoại vọng lại giọng cười khó hiểu, vẫn là giọng hùng hậu của một người đàn ông:

- Sở Thiên, mọi thế đã được giải quyết, giờ đã có thể tĩnh tâm giúp Lý tiên sinh giải quyết vấn đề này chưa? Lý tiên sinh có cống hiến rất lớn cho đất nước mà từ trước không hề đòi hỏi, đầy là lần đầu tiên ông ấy cầu cứu tới trung ương nên cậu phải làm mọi cách để hoàn thành được nhiệm vụ.

Trên đường tới đây Sở Thiên suy nghĩ kỹ lưỡng, mình đã gấy rối khắp Hongkong sở dĩ mong có thể thoát thân thì Lý gia bị tống tiền là một nhân tố quan trọng, nên mình phải hoàn thành tốt nhiệm vụ nếu không trung ương sẽ tính sổ với mình. Nghĩ tới đây, Sở thiên có vẻ căng thẳng:

- Chủ tịch ngài cứ yên tâm, mạng sống của Lý công tử chính là mạng sống của Sở Thiên cháu mà.

Chủ tịch dường như đoán được câu trả lời của Sở Thiên, không biểu hiện nói:

- Vậy là tốt, nhớ rõ giải quyết việc này một cách gọn nhẹ, cậu nên hiểu ý của từ gọn nhẹ.

Mồ hôi chảy từ trán Sở Thiên chảy qua má rớt xuống thảm. Hắn là người thông minh đương nhiên hiểu hàm ý của từ gọn nhẹ là giết người bịt miệng, cũng có nghĩa là tất cả bọn bắt cóc và người tham gia đều phải chết. Bèn lau mồ hôi nói:

- Sở Thiên đã rõ, đảm bảo việc này được giải quyết sạch sẽ, không ảnh hưởngtới danh dự.

Chủ tịch có vẻ rất hài lòng về sự thông minh của Sở Thiên, đổi giọng nói:

- Tốt, cứ thế nhé.

Buông điện thoại, cho tới tận khi Sở thiên trở lại chỗ ngồi vẫn không hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Trong lúc Sở Thiên ngây người ra mùi hương trà đã bốc lên, Lý Gia Thành đích thân đặt trà trước mặt Sở thiên, khai môn kiến sơn nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu tên là Sở Thiên, xem tin tức buổi sáng tôi thấy ảnh của cậu, đương nhiên cũng có chút tin tức do bên cảnh sát tiết lộ.

Cầm lấy chén trà nóng Sở Thiên lại bình tĩnh trở lại, thản nhiên trả lời:

- Lý tiên sinh, đã biết tôi là tội phạm truy nã là kẻ thù của hai nhà Hoắc Đường và một nửa Hongkong, sao lại vẫn để tôi vào Lý gia không sợ tự giết mình à? Hoặc ông có thể xin chính phủ đổi một người đáng tin cậy hơn.

Lý Gia Thành đẩy cái kính trên mũi, ánh mắt long lanh, bình tĩnh nói:

- Tôi tin cậu có thể cứu Lý Hoán Hòng ra, cậu co thể từ vụ việc ở quán bar mà có thể toàn thân rút lui cho thấy cậu là người có năng lực hơn người có thể giữ lại. Còn về thái độ của hai nhà Đường Hoắc thì trong mắt tôi nó không đáng nói.

Đương nhiên là không đáng nói rồi, chiếc điện thoại hồng trên bàn chính là thực lực.

Sở Thiên không khỏi khen ngợi nhìn phú ông trước mặt, quả thật không có ai dễ dàng thành công, đầu óc của Lý Gia Thành đúng là người thường không thể sánh được, trong tình huống con trai bị bắt cóc vẫn có thể kết hợp yếu tố từ các phương diện để mà bình tĩnh phân tích, chẳng trách việc kinh doanh của Lý gia lại có thể rộng khắp thế giới.

Nghĩ tới đây Sở Thiêm cầm chén trà khã lắc lắc, bình thản nói:

- Lý tiên sinh đã tin tưởng tôi thì tôi xin đi vào vấn đề chính vậy. Phiền ông nói rõ tình hình cho tôi biết kể các các tình tiết nhỏ, tôi có thể đảm bảo với ông rằng chỉ cần con trai của ông vẫn còn sống thì tôi sẽ khiến cậu ấy sống mãi.

Lý Gia Thành gật đầu với vẻ trịnh trọng sau đó tường thuật lại những gì chú Du đã kể, với đầu óc của ông thì ông sớm đã nắm bắt được các tình tiết rồi nên mỗi khi Sở Thiên hỏi thì đã có thể trả lời rất trôi chảy cứ như ông đã đích thân trải qua tình huống đó rồi khiến Sở Thiên thận lợi nắm bắt các tin tức có ích.

Sau khi nói cặn kẽ quá trình xảy ra xong Lý Gia Thành còn nói thêm:

- Tôi đã mặc cả với bọn bắt cóc còn mười tỷ, bọn chúng lại cứ đòi hai mươi tỷ còn nói tới chiều sẽ gọi điện cho tôi để xác nhận. Sở Thiên, giờ tôi giao việc này lại cho cậu rồi, cậu nói xem tôi phải làm sao với bọn bắt cóc giờ? Đáp ứng hai mươi tỷ hay tiếp tục đàm phán về giá?

Sở Thiên suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:

- Lý tiên sinh, ông giảm giá xuống còn mười lăm tỷ bảo chúng sáng mai tới lấy tiền. Ông yên tâm đi chúng tôi sẽ chờ ở biệt thự Thiên Vận, cùng lúc tôi sẽ âm thầm điều động lực lượng đáng tin đi điều tra để tránh người mà gã đã cài vào chỗ cảnh sát và cả trong Lý gia nữa.

Lý Gia Thành khẽ thở dài, sau khi rót trà cho Sở Thiên xong chân thành nói:

- Sở Thiên, chuyện này đều nhờ cả vào cậu rồi.

Sở Thiên gật đầu rồi nhấp ngụm trà ngon.

‘Đinh đinh đinh!’

Chiếc điện thoại màu trắng trên bàn trà kêu lên, hai người đều căng thẳng, hai người đều đoán là điện thoại bọn bắt cóc gọi để xác nhận. Sở Thiên vội chỉ vào nút loa, Lý Gia Thành gật đầu rồi sau hai tiếng kêu nữa Lý Gia Thành nhấc máy, bình tĩnh hỏi:

- Alo, ai vây?

Sở Thiên tập trung lắng nghe.

- Ha ha ha!”

Tiếng cười liên tiếp cho thấy bọn bắt cóc đáng rất hưng phấn, rồi ngay lập tức tiếng nói truyền tới:

- Anh Thành, suy nghĩ tới đâu rồi, hai mươi tỷ có vấn đề gì không? Tôi có thể đợi, anh cũng có thể đợi nhưng lệnh công tử thì không nhất định đợi được đâu nhé, cậu ấy có thể bị đói bị lạnh đấy.

Lý Gia Thành theo kế hoạch của Sỏ Thiên rồi không chút sợ hãi trả lời:

- Hai mươi tỷ, cậu không thấy mình quá tham lam sao? Chúng ta là người làm ăn, đều rất tôn trọng tình bạn, phải hiểu hòa khí thì mới phát tài, cậu đòi những hai mươi tỷ thế này thì Lý mỗ thật sự khó mà chấp nhận được!

Giọng của bọn bắt cóc trầm xuống, cười lạnh nói:

- Thành Hà, tôi kính trọng anh là người hào phóng nên mới thật lòng thương lượng với anh nhưng mười tỷ thật sự ít quá chúng tôi nhiều người như vậy cơ bản là không đủ để chia. Anh cũng biết giá cả ở Hongkong đắt đỏ như thế đến hàng ngoại cũng đã mấy chục tệ liệu mười tỷ làm được gì chứ?

Lý Gia Thành tạm dừng trong chốc lát, bình tâm nói:

- Chúng ta mỗi người lùi một bước vậy, tôi đưa ra giá chốt là mười lăm tỷ nếu anh chấp nhận thì chúng ta không cần nói nhiều nữa ngày mai trước tám giờ sáng qua lấy tiền. Đương nhiên anh cũng có thể kiên quyết giữ giá hai mươi tỷ mà con trai tôi trong tay anh thì tôi cũng không dám không chấp nhận nhưng cần phải có thời gian để đợi tiền.

Bọn bắt cóc im lặng, Lý Gia Thành nói thêm:

- Cậu tự suy nghĩ đi, muốn không chút nguy hiểm gì cầm lấy mười lăm tỷ mà đi chơi hay muốn mạo hiểm bị cảnh sát phát hiện để chờ hai mươi tỷ của tôi? Cậu đã có thể bắt con trai tôi đi một cách thuận lợi thì tôi tin cậu cũng là người thông minh để hiểu được cái lợi và cái hại của nó.

Một lát sau, sau khi suy nghĩ một lát bọn bắt cóc lại lên tiếng:

- Được, đồng ý! Sáng mai tôi sẽ nói cho anh cách giao tiền, anh nhanh chóng thu gom đủ tiền tôi cần tất cả đều là tiền mặt. Đúng rồi, anh Thành, anh cũng là người thông minh, anh không báo cảnh sát chứ? Tôi thật không muốn chúng ta tổn thương hòa khí đâu.

Sở Thiên thầm khen tên bắt cóc này thật là không đơn giản, đòi tiện chuộc lại biết đòi tiền mặt, như vậy không lo không chuyển được tiền vào ngân hàng hoặc sử dụng ở những nơi sang trọng sẽ bị phát hiện. tránh khi mở một chi phiếu từ ngân hàng cho bọn bắt cóc cho dù có đem đi được thì cũng không thể nào dùng được, phía cảnh sát chỉ cần khóa mã số thì sẽ trở thành giấy lộn ngay.

Lý Gia Thành cười nhạt vài tiếng, thản nhiên nói:

- Có báo cảnh sát hay không thì lẽ nào cậu lại không biết?

Bọn cướp lại cười dài hồi lâu mới dừng lại nói:

- Anh Thành à, nói chuyện làm ăn với anh thật là thoải mái, anh yên tâm đi, anh có lòng thì đương nhiên tôi cũng sẽ có dạ. Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho lệnh công tử đêm nay cho cậu ấy ăn thật no. Được rồi, mai liên lại sau, hy vọng mai anh có thể đoàn tụ với lệnh công tử.

Nói xong bon bắt cóc cúp điện thoại.

Sau khi Lý Gia Thành cúp điện thoại liền quay đầu nhìn Sở Thiên:

- Cậu thấy thế nào?

Sở Thiên suy nghĩ một chút, cười phân tích:

- Bọn cướp thông minh, trò chuyện lại chỉ dài hai phút, nói vậy gã nhất định biết ông không hề báo cảnh sát, cũng có thể kết luận chỗ cảnh sát và Lý gia có người của bọn bắt cóc.

- Tôi còn thấy có một vấn đề, khi trao đổi với bọn bắt cóc có thấp thoáng tiếng sóng biển tôi tin là chúng nhốt lệnh công tử ở bên bờ biển.

Lý Gia Thành gật gật đầu, ngửa đầu uống hết trà trong chén, thở dài bực tức:

- Cậu phân tích không sai, cho dù biết họ ở trên bờ biển nhưng bờ biển ở Hongkong dài như thế lại không thể huy động lực lượng cảnh sát mà muốn biết chính xác vị trí của chúng thì đúng là mò kim đáy bể mà. Sở Thiên, tiếp theo nên làm thế nào đây?

Cùng đó Sở Thiên đổ trà vào miệng, mắt lóe ra sát khí khó tả, thản nhiên nói:

- Gom tiền, làm đúng theo quy luật bình thường sau đó là chờ. Chờ tai mắt của bọn bắt cóc tới Lý gia xác nhận không có cảnh sát. Tên tội phạm thông minh đều có bệnh chung đó là cẩn thận và đa nghi.

Trong lòng Sở Thiên hiểu rõ, chiếc xe màu đen có rèm che đi vào biệt thự Thiên Vận chắc chắn đã bị bọn tai mắt của chúng biết, cho dù phía cảnh sát không có động tĩnh gì thì trước khi bọn bắt cóc lấy tiền cũng sẽ cho người tới thăm dò thực hư, dù sao bọn bắt cóc cũng đã đòi tiền chuộc cao, mạo hiểm cũng đã phá vỡ cả kỷ lục Guinness rồi.

Mà lúc bọn tai mắt tới thăm dò thực hư cũng chính là lúc mình phá vỡ cục diện bế tắc.

Lý Gia Thành suy nghĩ đôi chút, gật đầu tán thành, chậm rãi nói:

- Đúng là tre già măng mọc.

Sở Thiên khẽ cười, cầm điện thoại gọi cho anh Húc, không chút bạn tâm nói:

- Anh Húc, có việc cần giúp đỡ, bí mật điều tra giúp em trên giang hồ có những người nào chuyên dựa vào bắt cóc tống tiền để kiếm cơm, đương nhiên phải là người thông minh thân thủ giỏi, em muốn mời họ tới Macao làm chút chuyện.

Anh Húc có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Sở Thiên, lấy tinh binh mãnh tướng của Sóai quân đến Macao làm chút chuyện cũng cần tìm người làm gì chứ? Chẳng lẽ là hành động bí mật nào đó không thể cho người khác biết chỉ có thể uỷ thác cho họ tiến hành? Tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn chấp nhận:

- Có một tên mạnh khỏe tên Trương Liễu Hào đã có mấy vụ mua bán lớn với gã.

Ngón tay Sở Thiên khẽ gõ lên ghế, hứng thú nói:

- Hả? Nói nghe xem.

- Mười năm trước gã liên tiếp cướp bảy tiệm vàng ở Hongkong kiếm được mấy tỉ đô la Hongkong, còn cướp cả xe bọc thép chở tiền nữa kiếm được hàng trăm triệu đô la Hongkong. Thậm chí còn nghe đồn gã ở hai bên bờ Tam Đia bắt cóc không ít nhà phú hào, sau khi thu được mấy chục triệu của người nhà thì mất tăm luôn. Nhưng mấy tháng trước người giang hồ lại thấy gã ở Thái Thượng Nhân Gian tranh giành người tình với kẻ khác.

Trong lòng Sở Thiên khẽ rung động, cười nói:

- Đúng thật là người mạnh mẽ, có cách nào tìm được gã không?

Anh Húc chần chừ chốc lát sau khi suy nghĩ liền nói:

- Tuy mọi người đều lăn lộn giang hồ nhưng không coi nghề của nhau ra gì nên anh có gặp gã mấy lần nhưng cũng chả có liên lạc gì. Thiếu soái đã muốn tìm hắn thì để anh cho anh em để ý một chút là được, sau khi có tin tức của hắn thì sẽ gọi điện cho em.

Sở Thiên nghe ra nội dung sâu xa trong câu nói của anh Húc, Ngoài việc chướng mắt trước ngành nghề của nhau thì còn có nguyên nhân quan trọng đó là trong lòng anh Húc hiểu rõ tên kiếm tiền lớn Trương Liễu Hào nguy hại rất lớn. Dễ bị chính phủ tiêu diệt, làm không tốt sẽ liên lụy tới mình nên cứ coi như không thân thiết.

Anh Húc nói thêm:

- Đúng rồi, Thiếu soái, em cũng phải cẩn thận hơn, Đông Hưng hội đã rục rịch ngóc đầu dậy.

Sở Thiên gật dầu, không hề chú ý nói:

- Em biết rồi, Đông Hưng hội không làm được sóng gió gì đâu. Anh Húc, em có ba mươi anh em từ Kinh thành tới, bảy giờ tối nay sẽ tới cửa La Hồ phiền anh thu xếp hai người tiếp đón, đều là những tinh nhuệ của Soái quân, hi vọng có thể góp chút sức cho Hắc Dạ hội.

Anh Húc vui vẻ cười vài tiếng, có chút hưng phấn nói:

- Thuộc hạ của Thiếu soái đương nhiên đều tinh nhuệ, xem ra Đông Hưng hội không lâu nữa liền đi đời rồi.

Sau khi cúp máy, Sở thiên nhấc chén trà ngồi dựa vào ghế, ánh mắt tập trung trao đổi chậm rãi với Lý Gia Thành. Lúc trước Lý Gia Thành tin tưởng Sở Thiên phần lớn là do sự đảm bảo của chính phủ, giờ tận tai nghe được cách nói năng không tầm thường và hệ thống kế hoạch của Sở Thiên thì trong lòng vô cùng khen ngợi lối suy nghĩ và sự nhanh nhẹn của Sở Thiên.

Hết nửa ấm trà, Lý Gia Thành hoàn toàn được giảm bớt lo lắng, chưa kịp nói gì cửa phòng liền bị gõ nhẹ bèn đứng dậy bước về phía cửa, mở của phòng thì thấy người làm vẻ mặt cung kính hơi kinh ngạc hỏi:

- Chuyện gì?

Người làm sau khi cúi chào thì dè dặt trả lời:

- Lão gia, thư ký Lăng của Đại thiếu gia tới rồi, nói có tài liệu cần Thiếu gia ký.

Sở Thiên mỉm cười bưng chén trà ngửa đầu uống cạn, kịch hay bắt đầu rồi đây!

Lý Gia Thành cười đầy thâm ý, tên nhóc Sở Thiên này đúng là liệu việc như thần bèn trả lời người làm nói:

- Bảo cô ấy đợi ở phòng khách, tôi thay cái áo xong sẽ ra.

Nói xong Lý Gia Thành quay vào phòng.

Sở Thiên thản nhiên duỗi lưng một cái rồi nhấc điện thoại gọi cho trung tâm báo án.

- Alo, trung tâm báo án phải không? Lý gia trên đỉnh Bán Sơn bị người đổ dầu, phiền các anh phái người tới xem xét.

Trung tâm báo án nhanh chóng đáp:

- Mong anh nhắc lại địa điểm!

Sở Thiên bình tĩnh nói:

- Lý gia ở đỉnh Bán Sơn.

Lập tức để điện thoại ra ra hét:

- Đừng động vào dầu, đợi cảnh sát tới rồi tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK