Sở Thiên vừa mới trở lại Thủy Tạ Hoa Đô, còn chưa kịp uống chén trà thì Quang Tử đã đưa đám người Bát Gia quay lại. Cả hai người vừa mới trò chuyện một lát thì Hải Tử cũng trở về. Gã cười nói với Sở Thiên:
- Đã xác định được hành tung của đám người Cốc Xuyên Phú Lang. Bọn chúng vẫn đang ở trong thành, ẩn nấp trên lầu hai của Quế Viên Tân Quán.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nói:
- Ẩn nấp tại thành phố này, cái đám người đó thật thông minh. Anh Hải lấy bản đồ khu vực xung quanh Quế Viên Tân Quán cho em xem một chút.
Hải Tử nhanh chóng cầm bản đồ trong thành phố tới rồi sau đó đánh dấu khu vực xung quanh Quế Viên Tân Quán. Sở Thiên quan sát kỹ tấm bản đồ rồi sau đó chỉ vào một cái hẻm có tên là hẻm Bạch Gia mà nói:
- Anh Quang! Lập tức thu xếp cho 80 huynh đệ Soái Quân mang theo nỏ tới mai phục ở hai bên ngõ Bạch Gia. Bây giờ phái người đi luôn đi.
Quang Tử hơi sững sờ nhưng rồi nhanh chóng cao hứng, nói:
- Tại sao lại đi tới đó mai phục? Chẳng lẽ định làm chuyện gì lớn hay sao?
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy! Phục kích đám người Cốc Xuyên Phú Lang.
Hải Tử hơi sững sờ, cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
- Đám người Sơn Khẩu Tổ chẳng phải tới với tư cách đưa lễ vật cho Trương cục trưởng hay sao? Tại sao lại muốn ra tay với chúng ta?
Sở Thiên lắc đầu, ngón tay chỉ xuống bản đồ rồi nói với Hải Tử và Quang Tử:
- Hai anh cùng nhìn xem chỗ này. Người của Sơn Khẩu Tổ thật sự can đảm và cẩn thận, lựa chọn ở Quế Viên Tân Quán là vì nó đối diện với Cục Công an, như vậy khả dĩ có thể ngăn được hành động của Soái Quân, cũng là để chúng ta thấy Cục Công an mà không dám tới bao vây tiêu diệt chúng, mặt khác cũng có thể nắm được hướng đi của Cục Công an. Nếu như em đoán không sai thì Sơn Khẩu Tổ định giám sát Cục công an 24/24, chỉ cần Trương cục trưởng có động tĩnh gì là bọn chúng có thể phát hiện ra. Thậm chí, cảnh sát còn chưa kịp tới bao vây thì chúng đã trốn từ lâu rồi.
Hải Tử và Quang Tử cùng nhau quan sát thấy Quế Viên Tân Quán đối diện với cục công an. Đám sát thủ của Sơn Khẩu Tổ thật sự là to gan, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chẳng trách mà bọn chúng dám hoành hành ở khắp mọi nơi.
Sở Thiên cầm lấy ấm nước, uống vài ngụm rồi tiếp tục giải thích:
- Nếu Trương cục trưởng sai lính tới bao vây thì bọn chúng sẽ tách ra bỏ trốn. Cho dù có thể chặn được một, hai nhóm thì Trương cục trưởng cũng chẳng làm được gì chúng chứ đừng nói là bắt hai mươi người bọn chúng lại. Đám người của Sơn Khẩu Tổ được huấn luyện nghiêm chỉnh là điều không thể phủ nhận. Bọn chúng rất dễ lẩn trốn vào đám đông. Nếu để cho chúng bỏ trốn thì em thấy xung quanh Quế Viên Tân Quán toàn là cầu vượt, phía trước lại là cục Công an cho nên chúng chỉ có thể lẩn ra theo lối sau. Mà cái hẻm Bạch Gia này chính là lối tót nhất. Chỉ cần đi qua nó, là tới đường cho người đi bộ. Bọn chúng mà chui được vào trong biển người mênh mông thì có quỷ cũng đừng mong tìm thấy.
Hải Tử và Quang Tử đều sực tỉnh. Quang Tử cười cười, ví von:
- Cuối cùng thì vẫn cần Soái quân của chúng ta tắm rửa kỹ cho đám người Sơn Khẩu Tổ để Trương cục trưởng được ăn cơm đúng không?
Sở Thiên gật đầu xác nhận.
Trương Vinh Quý tâm thần có chút không tập trung ở văn phòng Cục đi tới đi lui, y đang đợi điện thoại của Sở Thiên điện thoại, đợi cú điện thoại giúp y thăng quan phát tài. Vào lúc 7 giờ tối, tốt cục đã nhận được tin tức của Sở Thiên, thông báo đám người Sơn Khẩu Tổ đang trốn trong Quế Viên Tân Quán đối diện. Trương Vinh Quý nghe xong hưng phấn ngoài, lại tràn đầy kinh ngạc, cái đám Sơn Khẩu Tổ này thật sự cả gan làm loạn, dám trốn đối diện cục công an. Nhưng trong nội tâm cũng quả thực bội phục bọn hắn, hiểu được chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Trương Vinh Quý cũng là hạng người thông minh, lập tức điều đồng cảnh lực thân tín giám sát quán Quế Viên Tân. Còn đem toàn bộ thông tin của quán kiểm soát hết, nhưng vẫn không điều động cảnh lực bao vây Quế Viên Tân, một là còn quá sớm, nếu quả thật gặp người của Sơn Khẩu Tổ, thì khó tránh khỏi phát sinh đại hỏa. Hiện tại người đang đông, không khéo sẽ làm liên lụy đến người vô tội. Hoặc họ trở thành con tin của Sơn Khẩu Tổ, hoặc là người Sơn Khẩu Tổ sẽ biết hành tung của mình. Chỉ cần bên mình có chút gì đó gió thổi cỏ lay, đám Sơn Khẩu Tổ kia sẽ trốn mất dạng.
Cuối hành lang lầu hai quán Quế Viên Tân có một cái phòng lớn, được gộp thành từ hai phòng, phía trước cửa sổ đối diện Cục công an, đằng sau đối diện một con đường nhỏ dành cho người đi bộ. Cạnh cửa trước, trong phòng, Cốc Xuyên Phú Lang đang hung hăng lau súng, và chủy thủ, chuẩn bị đêm nay đi ám sát Sở Thiên.
Cốc Xuyên Phú Lang đem lau cái chủy thủy sáng bóng như tuyết, đặt bên trong giày, sau đó đến bên cạnh cửa sổ, nói với một gã Anh Hoa Mạn Thiên đang theo dõi Cục công an:
- Chân Vũ Lương Sâm, người Thiên triều có gì động tĩnh không?
Chân Vũ Lương Sâm dùng kính viễn vọng rất nghiêm túc quan sát, đưa nó cho đồng bọn bên cạnh, lắc đầu nói:
- Thủ lĩnh Cốc Xuyên Phú Lang, người Thiên triều còn không có động tĩnh gì, Phú Lang quân thật sự là thông minh, để cho chúng ta ẩn giấu ở chỗ này, bọn họ sao có thể đoán được chúng ta rốt cuộc lại trốn gần cơ quan chấp pháp của Thiên triều?
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên rất là thoả mãn với lời tán dương của Chân Vũ Lương Sâm. Gã cũng cảm giác mình thật sự là thông minh, lựa chọn chỗ này, khả dĩ giảm xuốngăng Soái Quân sẽ tìm ra bọn họ, càng thêm khả năng phòng ngừa Soái Quân đánh lén, dù sao đối diện cửa ra vào cũng là Cục công an Thiên triều. Soái Quân càn rỡ đến đâu cũng không dám tùy ý làm bậy, nếu không, sẽ khiến chính phủ Thiên triều chú ý. Khi đó, Soái Quân cũng sẽ bị chính phủ diệt trừ, đạo lý này, toàn bộ thế giới đều là giống nhau, làm gì có chuyện xã hội đen càn rỡ trước mũi cảnh sát?
Cốc Xuyên Phú Lang kéo súng, ánh mắt hiện lên một tia oán hận, nói:
- Đêm nay chúng ta sẽ đi Thủy Tạ Hoa Đô, nấp ở bốn phía, chuyên giết người Soái Quân, ta cũng không tin người Thủy Tạ Hoa Đô có thể trốn mãi bên trong được.
Chân Vũ Lương Sâm gật gật đầu, buông tiếng thở dài:
- Cũng không biết Sơn Thượng Canh Điền quân hiện tại sống hay chết, Soái Quân bọn hắn thật sự quá ghê tởm, chuyên môn dùng âm mưu quỷ kế, thực hận không thể ném mấy viên tạc đạn nổ tung bọn chúng.
Cốc Xuyên Phú Lang tuy nhiên cũng phẫn nộ, nhưng vẫn là có lý trí, lắc đầu nói:
- Ngàn vạn không thể dùng tạc đạn, vạn nhất khiến cho chính phủ Thiên triều chú ý, biết rõ chúng ta có hoạt động tại Thượng Hải, sẽ nổi cơn thịnh nộ với chúng ta. Lúc đó, không chỉ có chúng ta sẽ phải chịu trọng thương, thậm chí thế lực chúng ta bồi dưỡng nhiều năm ở địa phương cũng sẽ bị nhổ tận gốc, như vậy chúng ta cái được không bù đắp đủ cái mất, phía trên cũng sẽ biết, sẽ trách mắng chúng ta lỗ mãng.
Lập tức ánh mắt có chút một sát khí, nói:
- Huống chi đối phó Soái Quân Thiếu soái, chúng ta vẫn phải lấy mạng của hắn, tối hôm qua là chúng ta quá mức gấp gáp, lại quá mức tin tưởng Vương Quân, những người Thiên triều kia rồi, chính vì đám bọn chúng rất sợ chết mới đưa khiến chúng ta thất bại.
Chân Vũ Lương Sâm gật gật đầu, phụ họa nói:
- Thậm chí ngay cả hành tung của chúng ta bại lộ đều có thể là vì Vương Quân không cẩn thận, càng nghiêm trọng, khả năng Vương Quân trong bọn họ có nội gian.
Chân Vũ Lương Sâm hiển nhiên là tìm kiếm lý do giải thích thất bại tối qua. Phú Lang nghe được, khen ngợi gật đầu, suy nghĩ của gã cũng không khác mấy. Nếu không chính mình, những người này như thế nào lại trúng mai phục? Hơn nữa vừa nghĩ như thế, trong nội tâm thoải mái rất nhiều, lòng tin cũng đề cao không ít.
Chân Vũ Lương Sâm tựa hồ nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói:
- Chúng ta đã một đêm chưa cùng Quan Đông Đao liên hệ rồi, có nên cho hắn biết chuyện tối qua không? Sau đó lại để cho hắn phái những người này hiệp trợ hành động đêm nay?
Cốc Xuyên Phú Lang kiên quyết lắc đầu, nói:
- Theo như lời Lương Sâm, nhất định bên trong Quan Đông Đao có gian tế? Nên hành tung của chúng ta mới lộ? Đến lúc đó, sợ là chúng ta còn không kịp đánh chết Soái Quân Thiếu soái, đã bị người bao vây. Cho nên, phương án tốt nhất, đợi đêm nay chúng ta đánh chết Thiếu soái, sau khi thành công, lại cùng Quan Đông Đao liên hệ, cũng để cho Quan Đông Đao xem sự lợi hại của Anh Hoa Mạn Thiên. Không cần hắn hỗ trợ, chúng ta ngược lại thành công rồi, như vậy, tối hôm qua, chúng ta thất bại hoàn toàn có thể kết luận đúng là bên người Quan Đông Đao có gian tế.
Cốc Xuyên Phú Lang tiếp tục nói:
- Huống chi Vương Quân bọn hắn khả năng có thể trốn thoát, đã báo cáo cho Quan Đông Đao? Chúng ta tựu theo như kế hoạch của chúng ta mà làm việc a.
Chân Vũ Lương Sâm bội phục gật đầu, Cốc Xuyên Phú Lang so với chính mình chu toàn hơn nhiều.
Đêm càng lúc càng khuya, bên ngoài dần dần an tĩnh lại.
Phách Đao hội Quan Đông Đao bất an mà vuốt ve cô gái xinh đẹp bên người, tay trái tùy ý từ phần lưng của cô trượt dần vào khe hở giữa hai chân, cô gái oằn mình rên rỉ, nếu như đổi thành trước kia, Quan Đông Đao nhìn thấy đàn bà con gái trong tình cảnh đó liền đè ra cắn xé, đã sớm trở mình lên ngựa, giục ngựa đồng bằng rồi, nhưng hôm nay, nghe tiếng rên của cô ta, lại cảm giác được chói tai, đẩy ra đứng dậy, sắc mặt lộ ra sự lo lắng.
Quan Đông Đao không khỏi lo lắng trong lòng. Tối qua y phái Vương Quân mang theo hơn trăm người đi trợ giúp Cốc Xuyên Phú Lang tiêu diệt Sở Thiên, nhưng đến giờ không có chút tin tức, không rõ sống chết, gọi điện thoại cho Cốc Xuyên Phú Lang thì báo đã tắt máy. Hiện giờ trong lòng Quang Đông Đao nóng như lửa đốt, ngày càng khó chịu! Sớm biết như vậy tối qua y đã không phái người đi trợ giúp Cốc Xuyên Phú Lang rồi. Hành động vội vàng như vậy, không hề chuẩn bị chút gì đã tấn công Thủy Tạ Hoa Đô. Thiếu soái và mấy người Hải Tử, Quang Tử cũng không phải thùng cơm, lúc trước Diệp Tam Tiếu dẫn bao nhiêu người tới nhưng vẫn không thành công!
Sở Thiên! Quan Đông Đao nghĩ tới Sở Thiên, càng phiền lòng thêm. Sở Thiên thông minh, gan dạ, sáng suốt, thân thủ phi phàm, y đã được lĩnh giáo tất cả. Y cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng, nếu không phải là vì Sơn Khẩu Tổ, y sớm đã đầu phục Soái Quân, ăn ngon, ngủ yên, chơi gái đẹp, thừa tiền tiêu!
Nhưng Quan Đông Đao hiểu rõ, hắn có thể phát triển nhanh chóng như vậy chủ yếu là dựa vào kinh tế, vũ khí của Sơn Khẩu Tổ, nếu không thì khi trước sớm đã bị Diệp Tam Tiếu thâu tóm. So sánh giữa Soái Quân và Sơn Khẩu Tổ, Quan Đông Đao vẫn cảm thấy Sơn Khẩu Tổ mạnh mẽ hơn, dù sao họ cũng là mafia quốc tế! Cho nên Cốc Xuyên Phú Lang bảo y phái người trợ giúp, y cũng không có lý do từ chối. Huống chi y còn có chút tâm lý may mắn, cảm thấy thân thủ của đám người Cốc Xuyên Phú Lang không tệ, vạn nhất có thể giết chết Sở Thiên, vậy y sẽ có thêm vài phần hi vọng nắm giữ vị trí cầm đầu bến Thượng Hải!
- Quan gia, trời đã tối rồi, tới đây, em muốn!
Cô gái xinh đẹp mê người nằm trên người giơ cao chân lên, có thể thấy rõ chiếc quần lót Lace. Vốn cô ta tưởng làm vậy có thể kích thích Quan Đông Đao, nhưng đáng tiếc, đêm nay Quan Đông Đao tâm thần bất ổn, không có hứng thú, không chút kiên nhẫn nói:
- Đừng làm phiền lão tử, nếu không nhịn được thì tìm đại một anh em nào mà thỏa mãn!
- Quan gia, ngài nói gì vậy? Lục nương không phải là hạng người ai cũng có thể làm chồng!
Cô gái xinh đẹp có vài phần ngượng ngùng, bất mãn, hiển nhiên là lời nói của Quan Đông Đao đã va chạm tới cô.
Quan Đông Đao khinh thường liếc nhìn Lục nương, lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng ông mày không biết trưa hôm qua cô cùng tên Nhật Bản Cẩu Xuyên Khố Tử kia mắt đưa mày lại. May là cô chưa cho lão tử đội nón xanh, không hai người sớm đã thành thịt vụn, làm mồi cho cá sông Hoàng Phổ!
Lục nương thấy ánh mắt Quan Đông Đao như muốn giết người, lập tức ngậm mồm lại, không dám ý kiến gì.
- Bang chủ, đường chủ Soái Quân Đặng Siêu tới cầu kiến!
Ngoài cửa truyền tới giọng nói cung kính của đệ tử Bá Đao hội.
Trong lòng Quan Đông Đao không hiểu sao lại cảm thấy hoảng loạn, chẳng lẽ là Sở Thiên phái Đặng Siêu giết tới tận cửa? Đi ra ngoài, y vội vàng gọi một tên đệ tử tới phân phó, sau đó may chóng mặc quần áo, nói:
- Mau mời, mau mời!