Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tên đại hán tránh không kịp, sau vài tiếng vù vù, tên đã cắm vào người, lập tức ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, trợn tròn mắt rồi chết. Sau đó, thất khướu rỉ máu, da mặt tái xám, thậm chí bắt đầu mủn ra.

Ai cũng biết, mũi tên này tẩm kịch độc, hơn nữa, gặp máu càng phát tán nhanh.

Dư Hiểu Lệ may mắn đang nghiên cứu xác ướp, chậm một bước, nếu không cũng bị bắn trúng rồi, lòng không khỏi thầm than may mắn.

Sở Hoan thì khẽ gật đầu. Trương Thiên Túng này quả nhiên là kỳ tài. Sau khi vào động đá, ngoại trừ hành lang có thể hình dung được các cơ quan bên ngoài, không ai ngờ bên trong cũng có. Chỉ là ông ta suy nghĩ thâm sâu, đoán người ngoài một khi vào mộ dù phá được cơ quan ở hành lang, nhưng sẽ chủ quan cho rằng cạm bẫy thứ nhất có thể nằm ở nắp quan tài, nên dứt khoát thiết lập cạm bẫy ở tầng thứ hai, để sau khi người ta đã mất cảnh giác, dùng một chiêu trí mạng, hơn nữa, căn vị trí cực kỳ chuẩn xác.

Dư Hiểu Lệ sắc mặt âm trầm, cho người dời thi thể đi, lại sai mấy tên đại hán kéo cái lưới sắt che chắn trên quan tài, sau đó mới quan sát quan tài qua tấm lưới này, vừa nhìn vào trong tâm tình lập tức trở nên thoải mái. Bên trong quả thật có không ít đồ trang sức và ngọc thạch.

Dư Hiểu Lệ đưa mắt sang bên cạnh ra hiệu, lập tức có hai đại hán dùng kẹp gắp đám đồ quý giá kia lên. Sắc mặt mỗi người đều hưng phấn, tuy vừa rồi chết mất mấy huynh đệ, nhưng dẫu sao đi chuyến này cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đối diện sinh tử cũng không bận tâm.

Giáo sư Vương vô cùng đau đớn nhìn đám cổ vật có giá trị này rơi vào tay mấy người Dư Hiểu Lệ, trong lòng âm thầm mắng mình đúng là tội nhân thiên cổ.

Lúc mở tầng thứ ba, mấy người Dư Hiểu Lệ quả thật mừng rỡ như điên, bên trong thậm chí có bảy viên Dạ Minh Châu to như quả trứng gà, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê người. Thân hình Dư Hiểu Lệ như phát run, miệng hô hào:

- Nhanh, nhanh, lấy Dạ Minh Châu ra.

Hai đại hán lập tức lấy ra một cái vợt dài đưa vào bên trong vớt toàn bộ bảy viên Dạ Minh Châu lên. Dư Hiểu Lệ muốn kiểm nghiệm hào quang của Dạ Minh Châu, quay đầu gọi:

- Đến đây, chiếu trước ánh đèn xem sao? Xem tỷ lệ của viên Dạ Minh Châu này thế nào?

Một đại hán đằng sau đến chiếu đèn lên phía trước, vừa mới bật đèn, đèn liền vụt tắt, miệng gã lập tức bị bịt kín, một con dao găm quân đội đen nhánh đâm chuẩn xác vào tim gã, khiến gã không kịp hừ lên tiếng nào đã đi gặp Thượng đế.

Lúc này, ánh mắt Dư Hiểu Lệ và đồng bọn nhìn chằm chằm vào mấy viên Dạ Minh Châu nằm trên mặt đất. Mấy viên Dạ Minh Châu này có màu lục sáng bóng, hơi pha chút màu tím nhẹ nhàng. Vừa rồi lúc có ánh đèn không nhìn thấy hào quang của nó, nhưng lúc này, trong bóng đêm, mấy viên Dạ Minh Châu này phát ra ánh sáng màu lục, sáng như ánh đèn huỳnh quang.

- Thật là ngọc tốt.

Giáo sư Vương không khỏi thở dài:

- Tôi thấy viên Dạ Minh Châu tại bảo tàng Tây An cũng không sáng bằng.

Dư Hiểu Lệ gật đầu hài lòng:

- Giáo sư Vương, ông nói rất hay, đợi chút nữa tôi cho ông được chết toàn thây. Tôi vốn định chở cả cái quan tài đá này đi, nhưng hiện tại có mấy viên Dạ Minh Châu này rồi, tôi sẽ để lại cho ông hậu táng. Cho mấy người hưởng thụ đãi ngộ được nằm trong quan tài đá một lần, có khi mấy trăm năm sau sẽ có người đến viếng thăm cũng nên.

- Các người thực sự sẽ làm vậy sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài:

- Trộm mộ cũng đã trộm rồi, còn muốn giết người, thật sự là thiên lý bất dung.

- Sở Thiên, cậu rất thông minh, nếu như cậu không phải là Thiếu soái Soái Quân, có lẽ tôi còn nể tài năng của cậu, cho cậu giữ lại tính mạng, gia nhập vào bang phái của tôi, cùng hưởng vinh hoa phú quý.

Dư Hiểu Lệ xem Sở Thiên như người đã chết, trên mặt có vài phần tiếc hận:

- Đáng tiếc, cậu là Thiếu soái, cậu nhất định phải chết.

Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng hừ một tiếng:

- Tôi biết, Đường Đại Long là ông trùm giấu mặt của mấy người. Ông ta dựa vào việc trộm mộ mà làm giàu, đến khi phú quý rồi cũng không từ bỏ con đường này. Các người nôn nóng đi tìm quan tài đá, tôi cũng đã đoán rằng nhất định các người muốn tìm của cải chôn cùng quan tài. Sau đó, sẽ hạ độc thủ với chúng tôi ở dưới hầm mộ này. Những món đồ quý giá này làm sao lên tiếng được mà các ngươi sợ nó sẽ tố cáo thân phận thật của các người? Chỉ là tôi không rõ, điều này có liên quan gì tới việc tôi là Thiếu soái?

- Bởi vì cậu quá thông minh, toàn bộ Thượng Hải đều nằm trong quyền kiểm soát của cậu.

Dư Hiểu Lệ dường như muốn Sở Thiên được chết một cách minh bạch, nên bình thản giải thích:

- Cậu phá hủy nhà kho số 7, cũng chính là hủy đi kho hàng lớn nhất của bọn tôi, liệu bọn tôi có thể để cho cậu sống không?

Sở Thiên suy nghĩ một chút, thành thật lắc đầu:

- Không. Chỉ cần tôi còn sống, thì tại các bến tàu ở Thượng Hải, sẽ không cho phép cổ vật bị thất thoát ra ngoài.

Giáo sư Vương tán thưởng nhìn Sở Thiên, gật đầu nói:

- Sở Thiên, cậu thật là một người có trách nhiệm đối với xã hội.

- Cho nên, đó cũng là nguyên nhân không thể để cậu được sống.

Dư Hiểu Lệ đưa bàn tay trắng nõn như ngọc lên ra hiệu, mấy tên đại hán lập tức cầm súng ngắn lên chĩa vào Sở Thiên. Dư Hiểu Lệ thấy hết thảy đều trong tầm kiểm soát, vẻ mặt rất đắc ý, không ngại để Sở Thiên biết thêm một chút, lại nói:

- Hơn nữa, chúng tôi không chỉ muốn cậu chết, mà còn muốn hủy diệt toàn bộ Soái Quân. Điều này tôi không thể nói cho cậu biết rồi, cậu xuống kia, xem huynh đệ của mình như thế nào thì sẽ hiểu.

Sở Thiên giật mình, xem ra Soái Quân đúng là có chuyện rồi, may mà mình sớm có chuẩn bị.

Sở Thiên duỗi duỗi người, không một chút sợ hãi nói tiếp:

- Xem ra tên Lý Thần Châu kia đúng là lừa tôi rồi, ông ta khảng khái nói với tôi là “lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa”, sau lưng lại thông qua mấy người mà lấy mạng chúng tôi.

- Cái này cậu trách lầm ông ấy rồi. Lý Thần Châu mà không theo chúng tôi thì chúng tôi từ lâu đã không thể buôn lậu ở cái đất Thượng Hải này. Hơn nữa, ông ấy rất thích cậu đấy.

Dư Hiểu Lệ móc súng ra, thái độ bình tĩnh của Sở Hoan khiến cô ta thấy bất an:

- Chúng tôi không thể ra tay công khai với cậu, may mắn có địa đồ da dê, vừa vặn cậu lại biết chữ viết Thủy tộc cổ đại, cho nên lần này tìm cơ hội trong mộ đá này là tốt nhất, vừa khiến cậu chết trong yên lặng, vừa giúp chúng tôi tìm được ngôi mộ cổ.

- Cái này gọi là một mũi tên trúng hai con chim, các người bày mưu tính kế thật là sâu xa.

Sở Thiên nói, mắt vẫn bình thản nhìn ánh sáng rực rỡ từ mấy viên Dạ Minh Châu:

- Nhưng tôi không tin cô có thể ra tay giết chúng tôi, dù sao cũng là mấy ngày cùng sinh cùng tử.

- Hứa Giai Giai, cô có thể ra tay sao?

Sở Thiên nhìn sang Hứa Giai Giai, đột nhiên hỏi.

Hứa Giai Giai nhíu mày lại, không biết trả lời thế nào. Trong lòng cô, thực không hề muốn thương tổn Sở Thiên, nhưng thủ đoạn của Đường Đại Long bọn họ đều biết, thật sự là sống không bằng chết. Cô nhìn gương mặt lạnh như xác chết của Dư Hiểu Lệ, cắn răng nói:

- Tôi có thể.

Sở Thiên nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Hắn cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Hứa Giai Giai, quay sang nhìn Hà Kiện cùng Lưu Toản:

- Hà Kiện, Lưu Toản, hai người thì sao?

Hà Kiện và Lưu Toản không chút do dự gật đầu đồng thanh nói:

- Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Hay cho mấy chữ “người trong giang hồ, thân bất do kỷ”, Sở Thiên bỗng nhiên đã tìm được cho mình lý do.

Dư Hiểu Lệ nhẹ nhàng cười, nhìn ba người Sở Thiên, nói:

- Cần gì phải lắm lời vậy? Cậu còn sống, chúng tôi sẽ không thể sống, cho nên cậu phải chết.

Sở Thiên ai oán nhìn Dư Hiểu Lệ, lắc đầu nói:

- Sao cô không hỏi? Sao cô không hỏi tôi tại sao không tò mò về mười mấy người xuất hiện bên cạnh cô?

Dư Hiểu Lệ sửng sốt, đây đúng là điều mà cô ta vẫn thắc mắc, vì thế buột miệng hỏi:

- Đúng vậy, cậu vì sao không tò mò?

- Bởi vì tôi biết các người đi đường đã để lại ký hiệu. Các người muốn dồn tôi vào chỗ chết. Đồng thời, để đảm bảo an toàn cho mình, tất nhiên sẽ âm thầm phái người đi theo.

Sở Thiên cao hứng phân tích:

- Hơn nữa, các người khẳng định là có dùng thiết bị liên lạc, nếu không nhầm, thì các người đều dùng thiết bị truy tìm vệ tinh.

Hứa Giai Giai khẽ giật mình, cô nghi ngờ nhìn Sở Thiên, rồi than một câu:

- Anh đúng là thần nhân, đã nhìn ra hết.

- Đáng tiếc, người quá thông minh thế mà phải chết ở chỗ này.

Dư Hiểu Lệ cũng bội phục năng lực của Sở Thiên. Đã như thế, Sở Thiên càng không thể không chết. Cô ta lập tức nghĩ đến một việc, sắc mặt biến đổi:

- Cậu biết rõ chúng tôi có viện binh phía sau, vì sao vẫn đi về phía trước? Chẳng lẽ cậu không biết, sau khi tìm được hầm mộ thì mình sẽ phải chết sao?

Sở Thiên mỉm cười, nụ cười khiến Dư Hiểu Lệ nổi cả da gà:

- Cô cũng rất thông minh, rốt cuộc đã hỏi câu này rồi. Tôi thành thật nói cho cô biết, tôi muốn hốt gọn một mẻ.

Một mẻ hốt gọn, mấy chữ này vừa thốt ra, trong hầm mộ lập tức hiện ra ba bóng người, như bóng thần Chết đang bao phủ quanh mấy người Dư Hiểu Lệ. Một gã đại hán vừa cảm giác bên cạnh có gió xẹt qua, thì một con đao đen nhánh đã đâm rách cổ họng. Đại hán bên cạnh gã bị đấm nát mặt máu văng tung tóe. Con dao đen nhánh bổ tiếp vào đầu gã, gã hự một tiếng, ngã xuống đất. Đại hán đứng sau ngơ ngác nhìn đồng bọn chết ngay bên cạnh mình, còn chưa kịp phản ứng, cổ đã mát lạnh, rồi cũng ngã xuống, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng mờ mịt không hiểu.

Khi bọn chúng ngã xuống, đồng thời, ba đại hán đứng bên cạnh quan tài bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức, lập tức máu tươi bắn ra, một đại hán trước khi chết còn cố nhìn vào ngực mình, chỉ thấy ở đó có một vết thương hình thoi.

Hai đại hán đứng sau lưng Dư Hiểu Lệ vẫn đang nắm chặt súng chĩa về phía Sở Thiên nghe thấy phía sau có động tĩnh liền quay đầu lại, thì cổ lập tức bị siết chặt không thở được, bọn chúng muốn nổ súng, muốn kêu to, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể trừng mắt ngã xuống, thống khổ rúm ró rồi chết trên mặt đất.

- Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì?

Dư Hiểu Lệ nghe có tiếng động, quay đầu nhìn lại, thấy đại hán sau lưng đã ngã xuống mặt đất, liền gào lên.

Bảy viên Dạ Minh Châu mặc dù tỏa ra áng sáng, nhưng chỉ nhìn được vùng xung quanh nó mà thôi. Ngoài vùng sáng đó thì chỉ thấy mọi thứ mờ mờ.

Hà Kiện và Lưu Toản đảo mắt quan sát xung quanh.

- Không có ai, đừng nói là xác chết vùng dậy nhé.

Hứa Giai Giai tuy cũng đã đi trộm mộ không ít lần, nhưng mỗi lần đi đều nhờ chuẩn bị tốt mọi việc nên thắng lợi trở về, không gặp phải trở ngại nào cả. Hôm nay gặp phải tình huống này, chung quy cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, buột mồm đoán mò linh tinh.

Dư Hiểu Lệ tuy không tin quỷ thần, nếu không cũng không làm cái nghề này, nhưng lúc này nghe giọng Hứa Giai Giai thốt lên sợ hãi, cũng rùng mình một cái. Cô ta gào lên để tiếp thêm sức mạnh cho đồng bọn:

- Bật đèn lên, bật đèn lên đi, bà đây không tin có quỷ, nếu như có quỷ thì bà cũng bắt nó.

Dư Hiểu Lệ tuy cứng giọng gào thét nhưng Sở Thiên vẫn nhìn ra được, cây súng cô ta đang chĩa vào hắn có chút run rẩy.

Hai đại hán run rẩy đi về phía có cây đèn, tim đập thình thịch, cây đèn gần ngay trước mặt mà lúc này xa như tít tận chân trời.

Một trận gió âm lãnh thổi qua bên người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK