Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên cũng không ngăn lại, Hoắc Vô Túy liền cầm súng đứng sau ca nô bắn.

Tiếng súng vang lên, viên đạn không biết bắn đi nơi nào, nhưng Hoắc Vô Túy lại ngã ngửa người ra sau, thiếu chút nữa là rơi xuống biển, Sở Thiên giơ tay đoạt được súng, còn quát:

- Đừng gây thêm phiền phức, bằng không vứt em xuống biển cho xem!

Hoắc Vô Túy lập tức không dám làm càn.

Ca nô rất nhanh liền đi vào chỗ mai phục của Phong Vô Tình bọn họ, tinh nhuệ Diệp Gia truy kích Sở Thiên không hiện lên vài gọng súng, nụ cười nơi khóe miệng lạnh lẽo như băng mà ma mị, giống như tử thần trước sinh mệnh của người bị hại, mùi khí hắc ám tựa như địa ngục, thản nhiên nói ra:

- Đến đây, cục cưng.

Đợi bọn người Sở Thiên sau khi thông qua, Phong Vô Tình đặt chân lặng lẽ lên chiếc ca nô, nhắm bắn thủ hạ của Diệp Gia phía trước, vang lên tiếng súng “Pằng”, một giây sau, một thủ hạ của Diệp Gia cầm súng bị bắn vào đầu, giây thứ hai, lại một tên địch nữa lái ca nô bị bắn xuyên qua, giây thứ ba, bắn trúng thùng xăng phía sau ca nô.

“Ầm” chiếc ca nô nổ tung.

Thủ hạ của Diệp gia liên tục gặp phải phát súng chuẩn xác, không chỉ trì hoãn việc truy đuổi, còn dấy lên sự sợ hãi vô cùng, cảm giác cái chết đang kề bên mình, Phong Vô Tình không chút lưu tình liên tục bắn súng, sau khi liên tiếp bắn trúng ba tên địch, tám gã còn lại phát hiện ra Phong Vô Tình ở trên ca nô.

Chiếc ca nô mà Phong Vô Tình đứng, nằm giữa hai thuyền cá.

Sở Thiên lúc này sớm đã bỏ trốn mất, không can tâm thất bại bọn họ liền liều mạng lấy dũng khí cuối cùng hướng bắn Phong Vô Tình, vô số viên đạn bay về phía anh ta, Phong Vô Tình cúi đầu nấp vào sườn ca nô, khóe miệng nhếch lên cười, nói với tai nghe:

- Hỏa Pháo, tám người này phân cho anh em các cậu.

Bên tai truyền đến một âm thanh bất mãn:

- Nói sớm một chút chứ.

Lúc tám tên địch vọt tới cự ly còn 20m, liền đi chậm thuyền lại, tất cả mọi người đều lắp đạn mới, nếu không bắt được Sở Thiên bọn họ, liền đem xử lý đồng bọn của Sở Thiên bàn giao lại cho Diệp Gia, còn khoảng 5; 6m, ngoài hai tên địch lái ca nô ra, sáu tên còn lại cùng giơ súng lên.

Nhưng bọn họ còn chưa bóp cò, thuyền cá hai bên liền hiện ra anh em Hỏa Pháo, tám tên địch sững sờ kinh hãi, quay đầu nhìn thấy đều là súng tiểu liên, trên mặt thoáng lên tuyệt vọng, giống như cá đặt trên thớt gỗ, một giây sau, súng tiểu liên phóng ra lửa, đạn khiến bọn họ bị đánh tả tơi, thân hình vẹo vọ.

Nhìn thấy kẻ địch không còn cơ hội sống, Phong Vô Tình động vào ca nô, quát:

- Đi!

Hỏa Pháo bọn họ nhanh chóng nhảy lên ca nô, súng cầm trong tay cảnh giác rời khỏi.

Đợi người của Diệp gia và Hoắc gia đuổi bắt nhau ngoài biển, sau khi sự việc đã xảy ra được 10 phút rồi, không chỉ Sở Thiên không có bóng dáng, đến ngay cả Phong Vô Tình bọn họ cũng biến mất không tăm tích, nhìn mảnh thân thể phá tan tành, còn có máu nổi trên mặt biển, bọn họ trong lòng sinh ra ớn lạnh, những người này là ai?

Diệp Độc Túy nghiến răng, nghiến lợi, hạ lệnh oán hận:

- Điều tra toàn bộ Macao!

Đường Hoàng cũng gọi điện thoại đi:

- Chú ý thiết chặt Hong Kong!

Tất cả mọi người phán đoán Sở Thiên không thể trốn ở Mcao được, mà sẽ chạy sang xã hội đen Hong Kong, mà Đường Vinh lại thoáng có suy nghĩ, cùng Sở Thiên giao chiến vài lần, gã nắm rõ phong cách làm việc của Sở Thiên, kế hoạch tất cả đều nghĩ rất cặn kẽ, còn có thể đem việc thực thi mỗi lần đều biến thành hành động quân sự.

Phán đoán của gã không nhầm.

Sau 90 phút sau, Sở Thiên đã nấp ở khu cư dân Châu Hải.

Sau khi gọi xong mười mấy cuộc điện thoai, gã liền lao mình lên chiếc giường ấm áp.

Hoắc Vô Túy đã cởi bỏ chiếc áo cưới, lộ ra phần nội y gợi cảm trên giường, đôi môi hồng đỏ mọng ép đặt lên miệng Sở Thiên, hôn nồng nhiệt, vốn dĩ Sở Thiên mệt mỏi muốn đẩy nàng ta ra, nhưng ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ trên người cô lại động lòng.

Vì thế kéo chiếc eo thon của cô, lật người nằm đè lên.

Hoắc Vô Túy động lòng trêu ghẹo, không khí ở trong phòng ngủ, tràn đầy mùi hương ngọt ngào của nàng, lúc này ngang trước mắt Sở Thiên, liếc nhìn thân hình lả lướt khiêu gợi, làn da trắng mịn, hương thơm quyến rũ, bộ ngực cao nở nang, mông tròng trịa đầy đặn.

Chính là Liễu Hạ Huệ tái thế, cũng không chắc có thể kháng cự lại được sự lôi cuốn đầy đam mê của nàng.

Vài lần thân mật qua đi, hai người sức cùng lực kiệt co quắp trên giường, trong ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn, Hoắc Vô Túy mắt hướng về Sở Thiên, khăn trải giường hững hờ để lộ ra thấp thoáng cắp tuyết lê mơn mởm, cặp đùi thon dài mà nở nang; trên gương mặt trắng như trứng gà bóc lộ ra đôi môi đỏ, đôi mắt quyến rũ trời phú hờn dỗi nhìn Sở Thiên.

Ngón tay của Hoắc Vô Túy di thành những vòng tròn tròn trên ngực hắn, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Đồ đểu, anh yêu em không?

Sở Thiên nắm lấy tay cô, thản nhiên đáp lại:

- Lần này cướp dâu, không chỉ là gia tăng mối thù hận giữa ta và hai nhà Đường Hoắc, cũng đánh không nể mặt sự tồn tại của Diệp gia, mặc dù không sợ bọn họ, nhưng từ không mà dẫn tới thù địch thì không phải là chuyện tốt, Hoắc Vô Túy, nếu như đây là sự báo thù của cô, thì có hiệu quả rồi đấy.

Hoắc Vô Túy chống nửa thân người lên, suy nghĩ cân nhắc nhìn chằm chằm Sở Thiên, cười nói:

- Anh lo lắng Diệp gia sao? Em nghĩ, anh lo lắng chính là Tô gia mới phải chứ? Anh làm loạn hôn lễ đã không thay đổi được rồi, đem em giữ ở bên cạnh mình, càng có lỗi với Tô Dung Dung hơn, cho nên, anh bây giờ phiền não chính là giải thích như thế nào hoặc chuyển giao thế nào.

Mặc dù Hoắc Vô Túy phân tích rất có lý, nhưng Sở Thiên lại chẳng nói đúng sai cười cười:

- Nếu như cướp là người con gái khác, Tô Gia có lẽ có ý kiến, nhưng người anh cướp là em thì không nói được rồi, Tô Gia và Trung ương đều sẽ biến nó trở thành tranh chấp của Đường Môn và Soái quân, nói em và anh có gian díu tình cảm, có người tin sao?

Hoắc Vô Túy ngẩn người, đây quả thật là như vậy, Sở Thiên ở Hồng Kong đánh không nể mặt Hoắc Gia, bắn thương cha mẹ, ở Đại lục đánh chết 6 nghìn đệ tử Đường Môn, mối thù thâm sâu như vậy, nếu quả còn nói hai người có chút khúc mắc, chỉ sợ không người nào tin, biết thật là Hoắc Vô Túy bị Sở Thiên chà đạp, cũng chỉ là báo thù Sở Thiên.

Tên này, thật là thành tinh! Hoắc Vô Túy nhẹ nhàng thở dài.

Sở Thiên nhìn lướt qua bộ ngực của nàng, nói thêm vào:

- Huống chi việc cướp dâu, sẽ khiến cho hai nhà Đường Gia và Diệp Gia kiện lên Trung ương, chờ đợi Trung Nam Hải trách cứ anh hoặc đối phó với anh, em nói xem, Tô Gia trong thời khắc mấu chốt sẽ chất vấn anh sao? Không thể, tinh lực của bọn họ chỉ nằm chống lại áp lực chính trị của Đường Hoắc Diệp dia.

Hoắc Vô Túy yếu ớt than nhẹ:

- Đồ đểu, không chỉ cưỡng bức em, mà còn chà đạp lên cả số mệnh.

Sở Thiên lộ ra nụ cười xấu xa, tay trái nắm khăn trải giường xé ra.

Đúng như Sở Thiên dự liệu, Diệp Hoắc hai nhà tìm kiếm tung tích của Hoắc Vô Túy khắp nơi, cũng thông qua quan hệ tạo áp lực lên Trung ương, bên ngoài đều lên án Sở Thiên cả gan làm loạn, không chỉ làm loạn hôn lễ, còn sử dụng vũ khí hạng nặng giết người, hoàn toàn coi thường quy định pháp luật đặc khu, cứ thế này kéo dài sẽ gây đại loạn lớn cho Chính Phủ.

Đối diện những tuyên bố này, Tô gia từ chối cho ý kiến, làm loạn hôn lễ dính đến càng nhiều ân oán của Đường Môn và Soái quân, về phần phương thức giải quyết của bọn họ, Trung ương sớm đã có quyết định: Tùy vào tình hình sử lý, mà sử dụng vũ khí hạng nặng, phải có chứng cứ chứ?

Có chứng cứ gì chứng minh là do Sở Thiên gây nên?

Vì áp lực của Tiêu Ma bọn họ, vì phản kích, Tô gia còn lấy nhân chứng vật chứng chứng minh Diệp Tuyết mua người, yêu cầu Diệp fia bàn giao, đồng thời cũng yêu cầu phái một tổ chuyên án tiến vào Macao, còn Danh môn vọng tộc cũng mua bọn giết người làm điều tra, chất vấn sự hỗn loạn của giới xã hội đen Macao, thảo luận sâu sắc nên nghiêm trị quét sạch hay không?

Không thể không nói, sự tình lần này đánh khiến Diệp gia trở tay không kịp, cũng ở một chừng mực nào di chuyển sự chú ý, đợi Diệp gia nhớ ra phải làm gọn việc Phì Ba, Phì Ba và Chúc Phấn Tư đã được cảnh sát bảo vệ rồi, bởi vậy lệnh bảo vệ lần này là đến từ Trung ương cho nên Diệp Gia căn bản không cách nào có thể mua tay dưới của cảnh sát.

Sau ba ngày, sóng gió bên ngoài căn bản trở lại bình thường.

Trung ương cũng có thái độ:

Ân oán giang hồ giang hồ giải quyết.

Sóng lớn lần nữa lại đứng lên!

Hoắc gia vì để giải thích cho Diệp gia nên tuyên bố từ bỏ quan hệ với Hoắc Vô Túy, Đường Hoàng lại kiên quyết đứng lên, trên mặt báo nói r đoạn tình mẹ con với Hoắc Vô Túy, tin tức này dẫn đến nóng hổi của dư luận, nhưng làm cho người ta dở khóc dở cười chính là, càng nhiều người thưởng thức phong cách yêu hận của Hoắc Vô Túy.

Diệp gia cũng cực kỳ phẫn nộ: Phải bắt Sở Thiên trả giá bằng máu!

Mà Đường Vinh dưới yêu cầu kịch liệt của Hoắc gia, cũng điều binh khiển tướng chuẩn bị đánh mấy trận.

Khách sạn Châu Hải Giả Nhật, Sở Thiên thay đổi 3 địa điểm.

Ngày thứ năm sau khi làm loạn hôn lễ, Sở Thiên tránh tai tiếng chuẩn bị trở về thủ đô, xe của Nhiếp Vô Danh bọn họ đang đợi ở dưới lầu, đương lúc Sở Thiên nắm tay Hoắc Vô Túy ra ngoài cửa phòng, cảm giác thiên phú khiến hắn dừng chân.

Thế là vẫy tay bảo Hoắc Vô Túy nấp trong phòng vệ sinh, chính mình vọt ra sau cửa móc súng phòng bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK