Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ tươi cười lộ rõ trên mặt Sở Thiên, ngửa đầu uống cạn chen trà nói:

- Chờ đợi! cháu cần thời gian để chờ đợi, đợi sự việc thay đổi, không chừng trong quá trình chờ đợi sẽ xuất hiện thay đổi có lợi cho cháu, trường mắt giống như giằng co với cái chết duy chỉ có dựa vào những thay đổi bên ngoài mới có thể đánh bại được địch.

Ngoại trừ Lan bà bà ra thì dường như bất cứ ai cũng có thể nghe rõ câu nói cao hơn cả cao tăng này, Tô Dung Dung người cùng Tô Lão gia vượt qua bao nhiêu trận cờ cũng phải vắt óc suy nghĩ dường như cũng không có cách nào hiểu được mà lại cảm thấy nắm bắt được điều gì đó, sau khi suy nghĩ khổ sở mồ hôi từ từ chảy ra trên khuôn mặt say đắm lòng người kia.

Lặng im trong chốc lát, Lan bà bà không kìm được, chậm rãi mở lời:

- Sở Thiên, cháu cứ đợi, đợi cho tới khi cháu muốn ra ngoài.

Rồi liền cười nói với Tô Dung Dung:

- Dung Dung à, đưa Sở Thiên tới phòng cháu nghỉ ngơi có cần gì thì nói với người làm là được rồi, ngoài ra nếu không được sự cho phép của Sở Thiên người khác không được làm phiền.

Bà không phải là Lão phật gia nhưng lời nói của bà còn có hiệu lực hơn cả thánh chỉ.

Xem ra mình tới Lâm gia là hoàn toàn đúng đắn, có thời gian chờ đợi là có đường sống rồi, Sở Thiên cảm động gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu, trên đường dừng lại một chút nói với Lâm Nguyệt Như:

- Dì Lâm, nếu cảnh sát tới đòi người thì phiền dì nói với họ là khi trời lặn Sở Thiên nhất định sẽ ra khỏi hoa viên Lâm gia.

Sở Thiên vừa rời khỏi thì người hầu bước vào, tiến thẳng tới gần Lan bà bà giọng cung kính nói với Lan bà:

- Vợ chồng Hoắc Quang của Hoắc gia, Phó chủ tịch Hội lập pháp Chân Vô Lượng và Phó sở trưởng Sở cảnh vụ muốn bái kiến lão phu nhân, bọn họ đang đợi ngoài cửa lớn ạ.

Lan bà bà nở nụ cười điềm tĩnh lặp lại câu nói của Sở Thiên:

- Nói với bọn họ, trước khi mặt trời lặn Sở Thiên sẽ rời khỏi hoa viên Lâm gia, nếu họ có thể chờ được thì chờ còn nếu không có kiên nhẫn thì đi đi, nhưng ai dám không được sự cho phép mà tự tiện xông vào thì đừng trách Lan bà bà vô tình.

Người hầu gật đầu quay người đi về phía của lớn.

Lời nói rất nhanh đã đến tai bọn Hoắc Quang, Hàn Kỳ Phong và Chân Vô Lượng tuy có chút không thoải mái nhưng Sở Thiên sẽ xuất hiện trước khi trời lặn thì đợi cũng chả sao dù sao cũng không thể đắc tội với bà già này, nhưng vợ của Hoắc Quang - Đường Hoàng thì vô cùng tức giận, con gái không những bị Sở Thiên làm kinh hãi mà dường như còn bị hắn chà đạp thì bà làm sao mà nhịn được cơn tức này chứ?

Huống hồ bà ta có chỗ dựa là Đường gia, vừa đúng lúc anh rể tới HongKong, tức giận lại được cổ vũ khiến bà bộc phát ra, gạt bỏ sự ngăn cản của Hoắc Quang rống lên giận dữ:

- Lâm gia đã là cái thá gì chứ? Là gia tộc của HongKong mà lại bao che cho sát nhân cuồng loạn, hôm nay tôi phải xông vào có bản lĩnh thì giết tôi đi.

Sau khi nói xong, dưới sự ra hiệu của Đường Hoàng hai gã vệ sĩ hùng hổ đạp cửa, ngay sau đó cô quay đầu hét:

- Sở Trưởng Hàn, dẫn thuộc hạ của anh cùng tôi vào trong bắt người, tôi không tin Hoắc gia và Đường gia lại không làm gì được Lâm gia. Chủ tịch Chân, con trai ông cũng bị trọng thương lẽ nào ông không muốn lôi hung thủ ra trước pháp luật sao?

Sắc mặt Hoắc Quang biến đổi chân chừ giây lát xong cũng đuổi theo vợ, Hàn Kỳ Phong và Chân Vô Lương nhìn nhau rồi cũng dẫn vài người tiến lên. Giờ mọi người đều là người cùng phe giờ mà xảy ra thay đổi đột xuất thì khó tránh khiến người khác sợ hãi, huống hồ có Hoắc gia đỡ đòn phía trước, Lan bà bà mà trách cứ thì họ cũng là người hứng xui trước.

Sau khi biết bọn Đường Hoàng ngông cuồng tự đại xông vào Lan bà bà không nói năng gì cũng không tức giận thậm chí còn xua tay ra hiệu con cháu Lâm gia đang tức giận im lặng, sau đó nói với người hầu:

- Ta hơi nóng, làm bát nước chè loãng cho ta hạ hỏa, nhớ là đừng cho nhiều đường quá nhé.

Con cái Lâm gia toàn thân căng thẳng rơi vào trạng thái khủng hoảng mà trước nay chưa từng có. Họ biết rõ Lan bà bà trách phạt hậu bối sẽ trách mắng một cách lạnh nhạt khi tức giận thì sẽ cười rất tươi nhưng cười mà không cười được thì thế giới này sẽ đón nhận chuyện gì thì họ cũng không tài nào tưởng tượng được.

Mười mấy năm trước Lan bà bà giúp đồng chí Đặng đàm phán với nữ hoàng Anh, lúc đó nước Anh vừa đánh bại Argentina, vô cùng uy phong dáng vẻ kiêu ngạo yêu cầu Thiên Phương không được đóng quân vô lễ, Lan bà bà đập bàn trừng mắt nhìn lạnh lùng dùng khí thế không hề kém cỏi cảu người đàn bà sắt đáp trả:

- Lão nương vẫn cứ đóng quân đấy.

Thái độ cứng rắn như vậy khiến nước Anh lập tức phải cầm chừng cũng khiến cho tiếng nói của Lân bà bà chấn động khắp nơi.

Sở Thiên trên lầu, qua cửa sổ nhìn thấy khí thế hùng hổ của bọn Đường Hoàng thì không ngăn được khẽ thở dài. Cứ tưởng đưa cho Sở Thiên một vấn đề khó, không ngờ bọn Hoắc gia lại thiếu kiên nhẫn vậy, lại không quan tâm tới hậu quả mà đập cửa Lâm gia, cho dù Lan bà bà không tức giạn thì các bô lão Trung Nam Hải cũng sẽ tìm cơ hội để giáo huấn bọn họ.

Trận chiến này Hoắc gia đã thua rồi, còn lại thì để xem họ thua bao nhiêu.

Tô Dung Dung dựa vào lòng Sở Thiên, nhìn vào khuôn mặt không bình tĩnh không chút sợ hãi của hắn trong lòng vui mừng lạ thường. Trong tâm đàn ông có Càn Khôn, ung dung nắm bắt thiên hại mới thật sự là vũ khí khiến nữ nhân mê mẩn, Liễu Yên ở ngoài của thấy Tô Dung Dung và Sở Thiên trong lúc bàu không khí nặng nề này còn không quên hưởng thụ thế giới hạnh phúc thì trong lòng khẽ thán phục rồi quay người rời đi.

Đường Hoàng kiêu ngạo bước về phía tòa nhà, từ đầu tới cuối không ai ngăn cản nên không khỏi lộ vẻ đắc ý, dạy dỗ người đàn ông bên cạnh:

- Có một số người anh càng nể mặt thì họ càng xem mình quan trọng, nếu anh kéo cái mặt của họ xuống thì bà ta sẽ sợ đến mức không dám là gì hết.

Hoắc Quang không nói gì, ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Mà Chân Vô Lương và Hàn Kỳ Phong sau khi thật cẩn thận thì dần dần trở lên can đảm, trong lòng thầm nghĩ, Lan bà bà đáng nể như vậy đều gần đất xa trời rồi còn có thể có khả năng gì chứ nhiều nhất thì mọi người chỉ nhìn vào cống hiến ngày trước của bà mà nể mặt thôi, hung thủ lần này chạy tới Lâm gia thì xem chừng bà cũng bị đuối lý.

Đường Hoàng vênh vênh tự đắc bước vào đại sảnh thấy người nhà Lâm gia nhìn mình với ánh mắt căm thù thì không chút sợ hãi trực tiếp nhìn Lan bà bà ở giữa đều đều nói:

- Lão thái thái, dạo này bà có khỏe không? Vốn dĩ tôi định nghe theo lời của lão nhân gia người đợi ở ngoài nhưng chỉ sợ hung thủ thừa cơ trốn mất nên chúng tôi đành phải đích thân đến.

Người hầu đưa chè hạt sen cho Lâm Nguyệt Như, sau khi Lâm Nguyệt Như bón cho Lan bà bà vài hớp, thì Lan bà bà mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Hoàng cũng không mở miệng nói chuyện, mắt thâm thúy giống như biển rộng vậy, cho dù là cáo gì tu luyện mấy chục năm cũng rất khó mà nhìn thấy chút dấu vết nào trong ánh mắt đó.

Đường Hoàng bị Lan bà bà nhìn chằm chằm cũng bắt đầu thấy hoảng loạn không biết tại sao dưới ánh mắt của lão thái thái dường như tất cả ánh sáng đều rời mình đi rất xa, có thì cũng chỉ là u ám vô tận bao phủ khắp mặt đất, còn chính bà ta, bóng tối giống như nhúng tay vào thủy ngân ăn mòn tinh thần của bà ta.

Hoắc Quang lộ vẻ kinh ngạc, lưng vợ lại vã mồ hôi trên mặt cũng chảy ra mồ hôi.

Lúc này, một nơi u tĩnh ngoài mười mấy km đang lặng lẽ sinh ra việc hệ trọng.

Một chiếc xe xa hoa biển HK-1KS1 đang trên đỉnh của biệt thự Thiên Vận chạy ra, đi về phía trung tâm phồn hoa, trong xe có hai người ghế lái chính là thân mặc đồng phục, ngồi phía sau là một người trẻ tuổi, tài liệu trên tay cầm nhìn chậm rãi.

Tài xế nhìn kính vọng mấy lần, ngay sau đó nhìn chằm chằm ngoài đường, thấp giọng khuyên nhủ nói:

- Đại thiếu gia, ở trên xe cậu không nghỉ ngơi mà cứ làm việc mệt nhọc liệu có chịu nổi không? Có những lúc tôi thật sự không hiểu nổi tại sao thiếu gia cứ phải cố gắng như vậy chứ? Tài sản của lão gia cũng đủ cho cậu dùng mười mấy đời rồi.

Người trẻ tuổi khẽ cười, đưa tay cầm lấy uống cốc cà phê bên cạnh, mắt lại không hề rời khỏi tài liệu, thản nhiên đáp:

- Chú Du, cha cháu đã có tuổi nhưng vẫn hăm hở tiến bước cháu là con làm sao có thể để ông ấy phải vất vả một mình chứ? Huống hồ cháu cũng muốn xem xem mình có thể làm được những gì.

Người lái xe được gọi là chú Du gật đầu khẽ thở dài:

- Người ta thường nói, nhà giàu thì con cháu ăn chơi trác táng nhưng hai cậu con trai của lão gia đều là những người tài giỏi, xem ra giáo dục của gia đình và bản tính vẫn là yếu tố quan trọng nhất.

Xe đi qua đường núi Bàn Sơn, chú Du bắt đầu trở lên cẩn thận, vòng vài vòng vừa chuyển hướng ở rẽ thì hai chiếc xe tải đi trướng gào thét đi tới kẹp sát lấy chiếc BMW chú Du chưa kịp lên tiếng thì bảy tám tên to khỏe che mặt chui từ trong xe ra, tay cầm súng đi về phía chiếc BMW.

Người thanh niên trong xe thấy thế mà khiếp sợ vội hét lớn:

- Chú Du, mau đóng cửa xe, mau đóng cửa xe lại!

Tài xế lái chiếc BMW vội đóng cửa xe bảy tám tên cao to hùng hổ đập lấy đập để vào xe, đáng tiếc đây là xe chống đạn dao kiếm khó mà chém vỡ mà ngay cả đạn cũng khó mà bắn được, sau khi gây sức ép một lúc không có hiệu quả thì nhìn thời gian vẻ hung ác quay người lấy hai túi đồ trong xe tải ra.

Người trong niên để thuốc nổ trên nóc và dưới gầm xe, biết xe kính chống đạn còn có thể cách âm bèn đá vào xe để dẫn dụ sự thu hút của tài xế và người thanh niên rồi lấy một mảnh giấy lớn viết lên mười mấy chữ:

- Xuống xe nếu không sẽ cho nổ xe, đếm ngược từ mười xuống!

Chú Du và người thanh niên nhìn nhau đầy kinh sợ, họ đều biết xe BMW đủ để chống đạn nhưng không thể nào chống lại được hai bao thuốc nổ hơn nữa từ những hành động của bọn đạo tặc có thể biết nếu không xuống xe thì chúng có thể cho nổ xe thật thế là hai người nhìn nhau gật đầu rồi mở cửa xuống xe.

Người thanh niên xuống xe liền bị mấy đại hán nhào tới chụp đầu còn chú Du vừa xuống xe thì bị mấy tên thổ phỉ đánh, đại hán Vi Đích phát tay ngăn chúng lại rồi bưới tới trước mặt chú Du lạnh lùng nói:

- Về nói với lão gia nhà các ngươi rằng thằng con trai bảo bối của ông ta bị chúng ta bắt rồi, bảo ông ta ở nhà đợi điện thoại của ta, nhớ là không được báo cảnh sát không ông giết con tin luôn.

Chú Du nhìn người thanh niên rồi lại nhìn bọn đại hán hung ác trước mặt biết đây là vụ bắt cóc có âm mưu, việc cấp bách là phải thoát thân về nói cho lão gia biết, bèn ngoan ngoãn gật đầu:

- Vâng, tôi sẽ nói với lão gia, nhưng các anh không được là làm hại thiếu gia nhà tôi, không được làm hại cậu ấy.

Vi Đích đắc ý cười vài tiếng, quay người vỗ vỗ vào người thanh niên:

- Cậu ta là con bài may mắn của chúng tôi, tôi nỡ lòng nào đi làm tổn thương cậu ấy chứ? Nhớ là nhất định không được báo cảnh sát, chúng tôi có người trong Cục cảnh sát bát cứ hành động nào cũng không qua mắt chúng tôi được, thật muốn trở mặt thì tôi chỉ còn cách giết người thôi.

Chú Du lại gật gật đầu.

Vi Đích phất tay bảy tám người lập tức lên xe, chiếc xe tải gầm thét chạy đi.

Chú Du c đợi họ đi xa mới lôn nhào người trèo lên xe quay đầu đi về phía đỉnh núi.

Biệt thự Thiên Vận trên đỉnh núi sáng rực rỡ, chủ nhân căn biệt thự Lý Gia Thành đang đi bộ trong hoa viên, người làm bưng thức ăn cho cá theo sau, lúc này là lúc cá đang đói Lý Gia Thành thích nhìn cảnh bọn cá chen chúc tranh thức ăn khi ông ném thức ăn xuống, nó giống như cái cảm giác chiến thắng trên thương trường đem lại.

Bỗng nhiên, chú Du người làm lâu năm chạy vào, lộ rõ vẻ hoảng sợ, lớn tiếng hét:

- Lão gia, lão gia, có chuyện lớn rồi, đại thiếu gia bị bắt đi rồi.

Lý Gia Thành cầm thức ăn cho cá trong tay nhưng không rắc ra rồi lập tức trở lại phong độ bình tĩnh như trước để thức ăn cho cá vào trong đĩa, quay đầu nhìn Du thúc thản nhiên nói:

- Chú Du, không phải sợ, cùng tôi tới phòng sách nói rõ sự tình, đại thiếu gia bị bắt chắc chắn không phải vì chút tiền nên không phải lo.

Chú Du thấy vẻ bình tĩnh của lão gia mới bớt lo một chút liền đi theo Lý Gia Thành vào phòng sách.

Lý Gia Thành nghe chú Du kể xong lại hỏi kỹ lưỡng về một vài chi tiết nhỏ thì biết đây là hành động đã có kế họach từ lâu, sau khi suy nghĩ kỹ càng liền nói với chú Du:

- Chú Du, việc này tôi sẽ tự giải quyết, mấy ngày này chú ở nhà nghỉ ngơi ngoài ra báo cho toàn bộ người làm của Lý gia không được để lộ chuyện này ra ngoài.

Chú Du gật đầu, chần chừ giây lát hỏi:

- Lão gia, chúng ta có cần gọi Sở trưởng Sở cảnh vụ không?

Lý Gia Thành không trả lời trực tiếp, bình tĩnh nói:

- Tôi tự có hướng giải quyết.

Chú Du không dám hỏi thêm gì nữa vội đi ra dặn dò kẻ dưới.

Một lát sau, điện thoại Lý gia vang lên, mặt Lý Gia Thành không đổi sắc nghe điện thoại, vừa alo đã có tiếng cục cằn vọng tới:

- Tôi tìm Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành thản nhiên trả lời:

- Là tôi đây.

Trong điện thoại vọng lại tiếng cười ha ha hồi lâu mới dừng lại nói:

- Anh Thành, anh và tôi thật hiểu ý nhau, vừa gọi điện thoại liền thông.

Không đợi hắn nói xong Lý Gia Thành liền không chút lưu tình cắt ngang:

- Con trai tôi đang trong tay cậu?

Bọn cướp hơi sững sờ không ngờ đại gia lại thẳng thắn như vậy, liền cảm thấy vui sướng:

- Đương nhiên là trong tay tôi, đểanh nghe giọng của cậu ta trước này.

Từ điện thoại rất nhanh đã vọng lại tiếng của người thanh niên, Lý Gia Thành đương nhiên nhận ra con trai, sau khi suy nghĩ nói:

- Ra giá đi.

Bọn cướp lại sửng sốt dường như là qua dễ dàng rồi nhưng vẫn đáp lại:

- Bốn mươi tỷ!

Đồ điên! Lý Gia Thành từ chối một cách đầy chắc chắn:

- Không được, lấy nhiều tiền như vậy cho dù tôi không báo cảnh sát thì ngân hàng cũng sẽ báo cảnh sát, việc gì phải làm cho mọi người đều không vui chứ? Thế này nhé, mười tỷ, đây là tiền mặt mà tôi có thể điều động được, nếu được sáng mai cậu có thể tới nhận tiền.

Bọn cướp tự nhận mình có khả năng cao nhưng không thể không thừa nhận mình sắp bị thuyết phục rồi, để lấy lại mấy phần chủ động liền không cam lòng đáp trả:

- Mười tỷ quá ít, hoàn toàn không đủ cho bọn tôi phân chia, ít nhất cũng là hai mươi tỷ, còn thấp nữa thì không cần nói nữa, chiều tôi sẽ gọi lại cho anh mong anh sẽ đưa ra quyết định.

- Cứ vậy đi, nhớ là nhất định không được báo cảnh sát tôi cũng không còn con đường nào khác, chỗ cảnh sát có người của chúng tôi, cám ơn anh, Lý tiên sinh.

Bọn cướp sau khi nói một loạt thì cúp điện thoại luôn.

Sắc mặt Lý Gia Thành không có chút thay đổi, cầm điện thoại hồi lâu mới bỏ ra, hai mươi triệu á? Bọn người này cũng tham lam quá rồi, lẽ nào không biết tham lam sẽ dẫn tới diệt vong sao? Ông từ trước tới nay không có thiện cảm với người tham lam, cho dù có cho chúng hai mươi triệu thì về sau chúng vẫn vơ vét của mình, mối họa không thể lưu lại.

Nghĩ tới đây Lý Gia Thành khẽ lắc đầu đưa tay bấm ra vài con số.

Điện thoại phòng làm việc Chủ tịch Trung Nam Hải vang lên.

Lại qua mấy chục phút, các bô lão Trung Nam Hải ngồi vây quanh căn mật thất, sau khi trao đổi đơn giản, điện gấp được gọi trực tiếp cho Sở Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK