Sở Thiên chậm rãi đưa tay ra, vừa đúng lúc kẹp lấy chiếc lá màu xanh vàng, toàn thân toát ra khí chất ngạo nghễ cao quý, lạnh lùng như bàn thạch, cổ tay hơi chuyển động, chiếc lá héo úa trong nháy mắt như có sinh mạng, vô tình, lạnh lẽo, tung bay mang theo một chút coi thường đối với sinh mạng.
Đúng lúc vệ sĩ của Hoắc gia xông tới cách Sở Thiên hai mét, hai tên hung mãnh, xảo quyệt phía trước đưa dao ra, lúc Sở Thiên nghiêng vai tránh nhát dao bên trái, chiếc lá xanh vàng kẹp giữa ngón tay phi thẳng vào yết hầu tên vệ sĩ bên phải, sau đó thu ngón tay cùng chiếc lá hướng về ngực tên vệ sĩ bên trái.
Lúc này, hai con dao đã lao sát tới lưng, sát khí lạnh như băng đã truyền đến, Sở Thiên nhanh chóng cúi người lộn về phía trước, lúc sắp ngã, hai chân đan chéo, cả người lật lại, cười với hai gã vệ sĩ, chiếc lá giữa ngón tay cắt đứt ngang bụng chúng, sự đau đớn lập tức truyền khắp toàn thân.
Tất cả các động tác diễn ra trong chớp mắt.
Sở Thiên đứng thẳng người lên.
Vệ sĩ của Hoắc gia vẫn đứng đó nhưng ánh mắt đã hết sức kinh sợ, còn có mấy phần không tin nổi, không đợi Đường Hoàng ra lệnh cho bọn chúng tấn công, bốn tên vệ sĩ đã ngã ập xuống đất, vết thương do chiếc lá cắt qua cuối cùng cũng phun máu ra, tuy rằng răng cưa trên lá cây nhỏ nhưng cũng đủ để chết người.
Sở Thiên vứt bỏ chiếc lá giữa ngón tay, chiếc lá dính vết máu theo gió cuốn đi.
Giết người! Giết người một cách tráng lệ.
Hàn Kì Phong vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Thiên, tiểu tử này sao ngông cuồng như thế, dám ở trước mắt thiên hạ giết người? Nhưng lão ta cũng không quản được nhiều như vậy, bây giờ đã có bằng chứng Sở Thiên giết người, không khỏi vui mừng hét lên:
- Người đâu, bắt tên giết người này lại, dám cả gan phản kháng, giết chết không tha.
Sở Thiên xoay người lại, đối mặt với đám cảnh sát đang tiến gần, ánh mắt ngả ngớn mà sâu xa, dường như ẩn chứa sự xem thường đối với bọn chúng, mang theo ý cười từ tốn mà ôn hòa chằm chằm nhìn họ, có một cảm giác lạnh thấu vào tận xương tủy, họ có thể cảm giác được, thậm chí toàn bộ hoa viên này đều cảm giác được này cái lạnh như băng đó, không khí chợt hạ nhiệt độ.
Tựa như chúa tể trời sinh, Sở Thiên khoanh tay trước ngực, lãnh đạm nói:
- Tôi bản chất nhân từ, tại sao phải bức tôi giết người? Hội lập pháp, cảnh sát Hàn, Hoắc gia, cơ hội cuối cùng, nếu các ngươi cút đi, tôi sẽ cho các người một con đường sống, nếu ngoan cố chống lại đến cùng, hôm nay, nơi này sẽ có thêm mấy chục thi thể nữa.
Cơ thể Chân Vô Lương co rúm, nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi chột dạ, sự cảnh giác trời sinh của bảo lão ta phải rút lui, mặc dù như vậy có chút không trượng nghĩa, nhưng đã bị Sở Thiên công kích quá lớn, tuy rằng bọn Hàn Kì Phong vẫn có được quyền chủ động như trước, nhưng không biết tiểu tử này rốt cuộc còn có quân bài gì chưa lật ra.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, anh ta quay đầu bước đi, nửa đường ném lại một câu:
- Chân gia ta tự nhận xui xẻo!
Chân Vô Lương rời đi khiến bọn phe cánh của Hoắc gia nảy sinh bất mãn, nhìn bóng lưng của lão ta, Đường Hoàng không chút lưu tình chửi:
- Đồ đàn bà, con trai bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, lại vẫn tự nhận xui xẻo, đời trước nhà lão thì ra là thái giám, cảnh sát Hàn, bắt người.
Những người ăn mặc sang trọng còn lại do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn ở lại xem kết quả .
Hàn Kì Phong không tin Sở Thiên không sợ hãi trước mấy chục khẩu súng, còn có thể giở trò gì, thế là mạnh mẽ vung tay ra lệnh, những cảnh sát kia, thực ra nên nói là cảnh sát phản động, ghìm súng tiến sát Sở Thiên, Hàn Kì Phong nói:
- Ban ngày ban mặt, giết người coi thường vương pháp, còng tay hắn lại, dám cả gan phản kháng, tử hình ngay tại chỗ, có vấn đề gì, tôi chịu trách nhiệm.
Sở Thiên lắc đầu than nhẹ.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên âm thanh hỗn loạn, lập tức mấy chiếc xe tải lớn không kiêng nể gì tiến vào, xe vừa dừng, từ phía sau liền nhảy ra năm sáu mươi quân nhân thân thủ nhanh nhẹn, toàn bộ đều ăn mặc quân phục hình thức 97, đồng loạt được trang bị súng tự động, phía sau còn có hai chiếc xe jeep xông tới, chặn phía sau bọn Hàn Kì Phong.
Mỗi chiếc xe jeep đều có ba người, sau khi xông vào nhìn xung quanh vài lần, giữ đúng vị trí, kéo ra tấm vải bạt ở đuôi xe.
Gần như tất cả mọi người lại bị kinh hãi lần nữa, không biết hôm nay còn phải trải qua bao việc phức tạp nữa, ngay cả thân thể Đường Hoàng cũng chấn động mạnh.
Đó là hai khẩu súng máy sáng loáng.
Họng súng hướng về phía bọn Hàn Kì Phong, bọn cảnh sát bị kẹp chặt hai phía, không biết phải chĩa họng súng về bên nào.
Một vị Thiếu tá từ xe jeep nhảy xuống, nhẹ nhàng phất tay, uy nghiêm nói:
- Vây chúng lại!
Hơn sáu mươi quân nhân đã qua huấn luyện bài bản lập tức tản ra, tạo thành hình quạt bao vây bọn Đường Hoàng, giơ súng lên đạn.
Vị Thiếu tá nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng nhận ra Sở Thiên là người lãnh đạo trực tiếp của mình, mật lệnh còn có ảnh của Sở Thiên, vì thế bèn chạy tới chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Đồng chí Trường, ở trụ sở 3x, Trường Liễu Vân phụng mệnh tới, xin ra lệnh.
Liễu Yên ở trên lầu thấy Thiếu tá xuất hiện thần sắc khẽ đổi, không khỏi kinh ngạc:
- Anh?
Tất cả người nhà Lâm gia đều nhìn Liễu Yên, Tô Dung Dung sau khi nhìn kỹ, thấp giọng nói:
- Đúng là anh Liễu Vân.
Lâm Nguyệt Như lẩm bẩm một mình:
- Trú quân làm sao có thể nghe theo lệnh của Sở Thiên được?
Liễu Yên không nói gì, nhìn chăm chú vào bãi cỏ.
Cuối cùng cũng có thể đến lượt mình diễu võ dương oai rồi, Sở Thiên khẽ gật đầu đáp lại Liễu Vân, không thèm để ý đến sự kinh ngạc của bọn Hàn Kì Phong, chỉ vào mặt mấy chục tên cảnh sát, bắt chước khẩu khí của Hàn Kỳ Phong nói:
- Tước súng của chúng cho tôi, dám cả gan phản kháng tử hình ngay tại chỗ, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm.
Liễu Vân gật gật đầu, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của người quân nhân, huống chi đây là mật lệnh của trung ương, toàn lực giúp đỡ Sở Thiên làm việc, vì thế phất tay ra lệnh cho cấp dưới tước lấy súng của bọn cảnh sát, bọn chúng không có bất kỳ sự phản kháng nào, còn nghĩ thầm may mà chưa còng tay Sở Thiên, bằng không đắc tội hắn rồi thì chỉ có nước tử hình ngay tại chỗ.
Sắc mặt Hàn Kì Phong vô cùng khó coi, lão không tin Sở Thiên có đủ năng lực điều động Trú quân, vẫn cứ cường ngạnh :
- Các người dám giả mạo quân nhân Trú quân, còn giữ các loại súng ống một cách phi pháp, cả gan làm loạn, còn dám tước súng cảnh sát Hongkong, chẳng lẽ các người không biết mình đã phạm chết sao? Thật sự không biết sống chết rồi sao?
Ngón tay Sở Thiên khẽ ra hiệu.
Liễu Vân trở tay lấy súng, bắn vào chân Hàn Kì Phong, thủ pháp gọn gàng dứt khoát, tài bắn súng chuẩn xác không sai một li, vị Phó cảnh vụ này trúng đạn lập tức ngã xuống, cả người ngã ngửa ra phía sau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và không tin, những người này không phải điên đấy chứ? Ngay cả Phó cảnh vụ cũng dám nổ súng.
Sắc mặt bọn Đường Hoàng trắng bệch, gần như là sắp phát điên lên, những người này tại sao lại ra tay độc ác đến vậy, ngay cả Phó cục cảnh sát cũng dám nổ súng, nên biết tội danh này ngay cả đặc biệt đến mấy cũng khó mà gánh vác, nhưng tiếng kêu rên không ngừng của Hàn Kì Phong và máu tươi chảy trên mặt đất đã rõ ràng cho thấy, đây đều là sự thật.
Đón lấy súng Liễu Vân đưa, Sở Thiên nghiêng người nói:
- Thiên đường có đường ông không đi lại muốn xông vào địa ngục không có cửa.
Hàn Kì Phong mặt đen như tro tàn, cuối cùng yếu ớt nói ta mấy câu:
- Tôi sai rồi, tha mạng! Tha mạng cho tôi.
Khóe miệng Sở Thiên khẽ nhếch lên, giơ súng bắn vào cánh tay trái lão, cùng với tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết, khớp xương cánh tay Hàn Kì Phong có thêm một lỗ thủng nữa, Sở Thiên đứng thẳng dưới ánh mặt trời, toàn thân toát ra khí thế ôn hoàn và mạnh mẽ, quay đàu nhìn đám người Đường Hoàng:
- Nam bên trái, nữ bên phải, phế một cánh tay là có thể bảo toàn tính mệnh rời đi, đừng có khiêu chiến tĩnh nhẫn nại của tôi.
Mấy câu nói đó tựa như thánh chỉ lấy mạng, mấy người tai to mặt lớn theo đến để xem náo nhiệt và mười mấy tên thân tín của Hàn Kì Phong đều lộ ra chút hi vọng, duy nhất chỉ có Đường Hoàng vẫn ngoan cố chống lại như cũ, bà ta tưởng rằng Sở Thiên chỉ là nhờ vào quan hệ với Tô gia mới có thể điều động được Trú quân, vì thế coi thường loại người như Sở Thiên, muốn gia thế không có gia thế, muốn bối cảnh không có bối cảnh, chỉ có thể dựa vào đàn bà để diễu võ dương oai.
Vì thế, Đường Hoàng lại đứng ra một lần nữa nói. Không kiêng nể gì mà gào lên:
- Cái gì thế này? Dựa vào mày mà muốn dạy dỗ chúng tao? Mày chẳng qua chỉ là một tên côn đồ bám váy đàn bà mà thôi, cho mày một ít thuốc nhuộm lại muốn mở cả phường nhuộm sao, tao cho mày biết, hôm nay tao không chỉ muốn thanh toán nợ nần với mày mà còn muốn tố lên Trung Ương, tố lên Trung Nam Hải nữa.
Sở Thiên ngửa mặt lên trời cười, cười cười nói:
- Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ, đối phó với phụ nữ không được coi như là anh hùng hảo hán, nhưng hôm nay tôi sẽ cho bà một cơ hội để xoay đổi tình thế, bây giờ bà hãy tận dụng toàn bộ lực lượng đi tìm quan hệ, nếu như những người bà tìm có đủ năng lực khiến tôi mất mặt, hôm nay tôi sẽ cho bà cái mạng này, nếu như bà không có cách nào, xin lỗi, bà hãy để lại đây hai cánh tay đi.
Đường Hoàng hừ mạnh một tiếng, lấy điện thoại ra bắt đầy kêu gọi cứu binh.
Lúc này, Sở Thiên quay đầu nhìn lại đám người quyền quý kia và đám cánh sát, nhàn nhạt nói:
- Nếu như các người cũng muốn đánh cược, vậy tôi cũng cho các người một cơ hội kêu gọi cứu binh đến xoay chuyển tình hình, nếu như không có dũng khí hoặc là người thức thời, vậy thì hãy tự phế một cánh tay rồi cút ra khỏi hoa viên Lâm gia, thuận tiện quay về nói cho đúa con hư hỏng của các người biết, sau này nhìn thấy tôi thì hãy chọn đường vòng mà đi.
Lời nói vẫn liều lĩnh như vậy nhưng những người quyền quý kia lại có suy nghĩ không giống nhau nữa, cảm thấy chiếc thuyền hỏng của Hoắc gia không vững chắc như trong tưởng tượng, tên tiểu tử trước mặt có chỗ cậy thế khiến cho người ta phát lạnh, vì thế sau khi đưa mắt nhìn nhau, yên lặng lấy khẩu súng trong tay Liễu Vân bắn vào cánh tay mình.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, những người cao sang quyền quý ban đầu giờ trên mặt đầy mồ hôi, bất giác kêu lên rồi ngã xuống đất thở.
Mỗi tiếng súng vang lên đều khiến cho Đường Hoàng run sợ nhưng vẫn cậy vào báo khí của Đường gia mà gọi nốt cuộc điện thoại, khi nghe thấy Đường gia bắt đầu hành động, chị và anh rể đang đến hoa viên Lâm gia, dáng vẻ kiêu ngạo lại trỗi dậy, giơ ngón tay giữa lên hướng về Sở Thiên tỏ vẻ khinh bỉ.
Hơn mười phút sau, mấy chiếc xe cao cấp chầm chậm tiến vào hoa viên Lâm gia.
Sở Thiên đứng chắp tay, vẻ mặt thản nhiên, đây là trận phản công cuối cùng của địch, vậy để hắn xem năng lực hai nhà Đường Hoắc thế nào, xem xem quan hệ của bọn chúng đến tầng lớp nào, sau này muốn qua lại mới dễ như lòng bàn tay. Hôm nay đúng là nhờ phúc của Chủ tịch, không có câu ‘Tùy cơ ứng biến’, hắn làm sao dám chủ động xuất kích chứ?
Cũng phải cảm ơn anh Thành nữa! Sở Thiên than nhẹ, anh ta nhất định phải cứu được thiếu gia Lý gia ra.
Gió lạnh đột nhiên thổi qua, chiếc lá nhuốm máu lại bay về phía chân Sở Thiên.