Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cương Mãnh không chịu nổi đau đớn, quỳ ngay xuống sàn, mãi sau mới trả lời Tiếu Thanh Băng:

- Đều…đều là do hắn giết…giết chết!

Ánh mắt của toàn bộ cảnh sát đều hướng về Sở Thiên, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Một thanh niên trẻ mười mấy tuổi sao có thể thảm sát hơn trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội được chứ? Nhưng trong vòng bán kính mười mấy mét quả thật chỉ có mình Sở Thiên và Trần Cương Mãnh còn sống sót. Cảnh tượng máu chảy thành sông và tư duy phán đoán thông thường trong giây lát xung đột lẫn nhau.

Tiếu Thanh Băng cũng không tin Sở Thiên đã giết nhiều người như vậy, lập tức nhớ tới vấn đề quan trọng:

- Trần Cương Mãnh, anh Húc đâu?

Trần Cương Mãnh lắc lắc đầu. Đến cái mạng của gã, gã còn chẳng giữ được nữa là, để ý anh Húc đi đâu mà làm gì.

Sở Thiên khẽ thở dài, đang định bước lên trước giết Trần Cương Mãnh, Tiếu Thanh Băng lên tiếng gọi:

- Người anh em nhỏ, cậu có biết anh Húc ở đâu không?

Tiếu Thanh Băng từ đầu tới cuối đều không tin rằng Sở Thiên đã thảm sát hơn trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội. Anh ta luôn cảm thấy lời nói của Trần Cương Mãnh có phần giả dối. Anh Húc thậm chí có thể đã bị bọn chúng giết rồi giấu xác đi để tránh thông tin rò rỉ ra khiến chúng bị Hắc Dạ hội trả thù quá sớm. Hơn nữa, anh ta lại cực kỳ hy vọng sẽ tìm được thi thể của anh Húc để châm ngòi hỗn chiến giữa hai bang.

Mặc dù hỗn chiến có thể dẫn tới bạo động trong một thời gian, nhưng thà đau một lần rồi thôi.

Sở Thiên nghe thấy câu hỏi của Tiếu Thanh Băng, khẽ cười, nhàn nhạt đáp:

- Tôi biết, nhưng tôi không cho anh biết!

Vẻ mặt Tiếu Thanh Băng trở nên rất khó coi, là tổ trưởng tổ chức chống xã hội đen lại bị một tên tiểu tử nhãi nhép từ chối quả là rất mất mặt. Anh ta chưa từng cho rằng bản thân là một cảnh sát tốt, nhưng lại cho rằng bản thân là một cảnh sát hữu dụng, đối xử với phạm nhân chưa từng dùng tới quyền lực pháp luật ban cho. Đạt được mục đích mới là đạo lý của kẻ thống trị. Nghĩ tới đây, khóe miệng anh ta ẩn giấu nụ cười gian xảo.

Sở Thiên là kẻ rất giỏi quan sát, từ thần sắc của Tiếu Thanh Băng, hắn đã biết người này không phải người lương thiện, nhất định là kẻ giết người âm hiểm. Nhưng vì đã xông pha vô số cửa ải sinh tử, thậm chí chỉ huy quân Sa gia chiến đấu với Trú quân và dành được thắng lợi, đối với Sở Thiên mà nói, toàn bộ những trí khôn vặt đều không là gì cả, chỉ là chơi lửa tự cháy mà thôi.

Ngoài việc để lại mười mấy viên cảnh sát để băng bó và giám sát Trần Cương Mãnh, những cảnh sát khác đều dọn dẹp thi thể trên đất. Còn Tiếu Thanh Băng, anh ta cùng Văn Băng Tuyết và Mã Phi chậm rãi bước tới trước, đồng thời thân mật tiếp cận Sở Thiên, vẻ mặt cười mà như không cười, xuống giọng nói:

- Người anh em nhỏ tuổi, chúng ta nói thầm vài câu nhé!

Sở Thiên chỉ cười cười, lơ đễnh gật đầu.

Khi chỉ còn cách hai bước, Tiếu Thanh Băng tươi cười rạng rỡ nghiêng đầu ra trước, chậm rãi nói:

- Người anh em nhỏ, anh Húc đang ở đâu?

Vừa nói, Tiếu Thanh Băng nhanh như chớp nhét khẩu súng cảnh sát của Anh ta vào tay phải của Sở Thiên. Đồng thời rút ra một khẩu súng lục nữa từ sau hông chĩa vào Sở Thiên, đầy thâm ý cười nói:

- Người anh em nhỏ, anh Húc đang ở đâu? Nếu cậu không chịu hợp tác tử tế, giờ tôi sẽ kiện cậu cướp súng tấn công cảnh sát, lập tức có thể bắn chết cậu.

Sở Thiên cầm khẩu súng cảnh sát vừa bị nhét vào tay, khẽ cười khổ. Cứ tưởng rằng cảnh sát Hongkong sẽ cao cấp hơn một chút kia, hóa ra cũng giở mấy thủ đoạn này. Nếu gặp người khác thì còn phát huy được, nhưng gặp phải hắn thì chỉ có thể trách Tiếu Thanh Băng xui xẻo. Hắn sờ sờ mũi nói:

- Sĩ quan, anh vu cáo hãm hại tôi?

Tiếu Thanh Băng không giận ngược lại cười, rất thành thực gật đầu:

- Đúng, chính tôi vu cáo hãm hại cậu đấy. Nhưng lên tới toà án, quan toà tin cậu hay là tin tôi đây? Anh Húc ở đâu?

Sở Thiên không trả lời câu hỏi của anh ta, quay đầu nhìn sang Văn Băng Tuyết và Mã Phi, nói:

- Sĩ quan, hình như ở đây còn có hai vị cảnh sát nữa. Bọn họ có thể làm chứng anh vu cáo hãm hại tôi.

Văn Băng Tuyết và Mã Phi nhìn Tiếu Thanh Băng vài lần. Có lẽ đã biết rõ tính cách của anh ta, vì thế xấu hổ ngoảnh đầu đi, dùng hành động đó để ám chỉ với Sở Thiên rằng bọn họ luôn đứng về phe Tiếu Thanh Băng.

Tiếu Thanh Băng lại cười cười, nhưng ánh mắt toát ra tia uy nghiêm, nói:

- Một lần cuối cùng, anh Húc đang ở đâu?

Sở Thiên khẽ thở dài, đi lại gần Tiếu Thanh Băng:

- Được rồi, tôi sẽ nói cho anh!

Lúc hai cái đầu sắp chụm vào nhau, Sở Thiên bỗng nhiên vươn tay trái bóp mạnh và cổ họng của anh ta. Lực lớn đến nỗi khiến Tiếu Thanh Băng cảm thấy nghẹt thở, cũng làm cho lực toàn thân anh ta rã ra. Những chiêu thức vật lộn hoặc được học từ trường cảnh sát hoặc học được từ thực tế đều không thể nào triển khai nổi. Càng khiến anh ta kinh ngạc là, khẩu súng trên tay phải Sở Thiên nhắm vào bắp đùi của anh ta.

“Pằng, pằng, pằng”

Ba phát súng liên tục vang lên. Bắp đùi Tiêu Thanh Băng cũng liên tục rung lên ba lần.

Văn Băng Tuyết, Mã Phi và những cảnh sát đang dọn dẹp xung quanh đều ngẩn ra sợ hãi, ngừng tất cả mọi động tác lại. Ngay đến Trần Cương Mãnh cũng ngước khuôn mặt sợ hãi lên, nhìn thấy sắc mặt kẻ trên nhìn người dưới của Sở Thiên và thân thủ dũng mãnh đến độ gần như biến thái, lại còn cả thủ đoạn liều lĩnh độc ác của hắn, gã bỗng mừng vì đã sống sót sau kiếp nạn.

Sở Thiên cúi đầu nhìn vẻ mặt không cam lòng lại không thể phản kháng của Tiếu Thanh Băng, lời nói khinh thường cùng nụ cười tươi nở ra:

- Sĩ quan, anh vẫn muốn vu cáo hãm hại tôi đoạt súng đánh lén cảnh sát, tôi nghĩ mình không nên phụ ý tốt của anh, vì thế tôi hoàn thành ý nguyện của anh rồi này. Lần sau nhớ kỹ, lúc vu cáo hãm hại người khác thì trong súng nhất thiết không được có viên đạn nào.

Coi trời bằng vung!

Ý nghĩ vô cùng phẫn nộ nảy ra trong đầu đám cảnh sá. Còn dám bắn Tổ trưởng Tổ phản xã hội đen trước mặt bao nhiều người. Thật là quá càn rỡ! Mã Phi kịp phản ứng lại, thân hình nhanh nhẹn nhảy tới trước mặt Sở Thiên, trong tay lộ ra khẩu súng lục của cảnh sát, hét lên:

- Không được nhúc nhích. Còn cử động nữa tôi sẽ nổ súng! Lập tức buông Cảnh quan Tiếu ra!

Đối mặt với họng súng lục chuyên dụng của cảnh sát, Sở Thiên không hề sợ hãi, cười lạnh, quyền trái vung lên đánh về phía cánh tay phải đang phản kháng của Tiếu Thanh Băng. Cũng đúng lúc này, súng của Mã Phi quả thực bóp cò. Nhưng họng súng lại di động nhắm ngay vào cánh tay rót đầy lực của Sở Thiên. Dù sao, tính mạng của Cảnh quan Tiếu cũng chưa gặp nguy hiểm. Khi anh ta tự cho là đã đạt được mục đích thì cổ tay bị ai đó giữ chặt.

Anh ta hoàn toàn ngây người, Sở Thiên ra tay từ khi nào anh ta hoàn toàn không nhìn thấy.

Tiếu Thanh Băng cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bắt đầu mơ hồ tin rằng Sở Thiên là kẻ thảm sát.

Chân phải Sở Thiên đá mạnh ra, khiến Mã Phi cùng súng của anh ta văng ra xa sáu mét. Văn Băng Tuyết và Mã Phi ngấm ngầm kết giao, Văn Băng Tuyết thấy thế, nỗi sợ hãi và đau lòng cũng lúc trào lên khiến tim cô nghẹn lại. Không để ý tới ánh mắt của mọi người nữa, cô vội vàng chạy tới chỗ Mã Phi, đỡ anh ta lên, luôn miệng hỏi:

- Mã Phi, có bị thương không?

Mã Phi lắc lắc cái đầu sưng vù, trấn an nói:

- Không việc gì, anh chịu được!

Sở Thiên khẽ lắc đầu, thở dài:

- Chẳng ngờ cảnh sát Hongkong chỉ biết dùng súng, thất vọng quá!

Tất cả cảnh sát đều biến sắc mặt, nhưng họng súng đang giơ lên không khỏi khẽ hạ xuống, lời nói của Sở Thiên đã khiêu khích bọn họ.

Những người phụ nữ đang yêu thường mù quáng, Văn Băng Tuyết cũng không phải là ngoại lệ. Khi cô phát hiện trên đầu Mã Phi có thêm mấy vết thương, lại nghe lời nói sỉ nhục cảnh sát Hongkong của Sở Thiên, không thể nhịn được nữa, lao về phía Sở Thiên, quyết tâm sống chết với Sở Thiên.

Tiếu Thanh Băng vội la lớn:

- Băng Tuyết, dừng tay, dừng tay!

Không phải vì anh ta lo lắng cho sự an toàn của Văn Băng Tuyết mà là lo lắng Sở Thiên sẽ bẻ gãy cổ mình.

Nhưng Văn Băng Tuyết đã phẫn nộ rồi, tất cả nguyên nhân và quá trình đều bị cô ta xem nhẹ hết thảy. Cho dù Cảnh quan Tiếu đã sử dụng thủ đoạn lấy khẩu cung không đúng thì Sở Thiên cũng không thể bắn Tổ trưởng và đánh bị thương Mã Phi, dù sao họ cũng là cảnh sát Hongkong. Hôm nay không giáo huấn tên tiểu tử ngông cuồng này, mặt mũi cảnh sát Hongkong để vào đâu cho được.

Văn Băng Tuyết là người có thân thủ dũng mãnh nhất trong Đội chống xã hội đen, đã từng tập huấn hai năm tại sân huấn luyện Scotland. Cô từ một nữ cảnh sát mềm yếu trở thành bông hoa Bá Vương, đừng nói mười mấy tên côn đồ cũng không tiếp cận nổi cô ta, đến cao thủ thi đấu từng liên tục đoạt giải quán quân của Cục cảnh sát cũng thua dưới chân cô ta. Đánh giáp lá cà điêu luyện khiến cô ta trở thành mũi nhọn của Đội cảnh sát.

Nhìn sát khí sắc bén trong mắt Văn Băng Tuyết, nét tươi cười ẩn trong mắt Sở Thiên. Chẳng ngờ Đội cảnh sát Hồng Kông cũng có cao thủ, vì thế nhẹ nhàng đẩy kẻ đang sắp ngất là Tiếu Thanh Băng qua một bên, đứng không nhúc nhích, chăm chú quan sát đối thủ có thực lực không hề kém cỏi này. Vô số lần chết đi sống lại trong các cuộc huyết chiến thảm khốc đã khiến hắn rèn luyện được sự ôn tồn đáng sợ này.

Văn Băng Tuyết hét lên một lần nữa khi ở khoảng cách có lợi cho xuất lực nhất, đạp đất nhảy lên không trung đánh xuống. Cảnh sát xung quanh đều cảm nhận được nền đất khẽ rung lên, trong lòng hoảng hốt lại không khỏi thầm than Văn Băng Tuyết dũng mãnh. Cuộc chiến đêm nay tất có thể giáo huấn kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng Sở Thiên, cũng là để thay cảnh sát Hongkong trút cơn giận này.

Gió đêm lướt qua, những mảnh giấy bị thổi tung lên. Những cao thủ công phu quen sử dụng chân thường thiên về tấn công, Văn Băng Tuyết lại càng vững tin tấn công trước sẽ chiếm được ưu thế. Cú đá quét từ trên không có thể giúp lực phát huy tới cực điểm, đôi chân nặng trịch mạnh mẽ quét gió phần phật. Trong đầy trời giấy vụn, thân hình thon dài vẫn không nhúc nhích. Văn Tuyết nhíu mày, trong lòng chợt thoáng suy nghĩ bất an.

Một chiêu dùng hết toàn lực như nước vỡ bờ, Văn Băng Tuyết lăng trên không đã hơn hai mét. Lúc sắp đạt được mục đích, Sở Thiên bắt đầu động đậy, nghiêng người tích lực, sau đó hạ thấp một bên vai. Tay phải chợt tóm lấy cái gì đó ở phía dưới, chiêu phòng thủ xem như rất bình thường lại khiến mặt Văn Băng Tuyết lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó là không thể tin nổi.

Tay phải Sở Thiên nắm lấy mắt cá chân của cô ta.

Không đợi Văn Băng Tuyết biến hóa chiêu thức, đầu ngón tay út của Sở Thiên duỗi ra, tựa như chiêu Ngũ khê chỉ pháp trong phim Công Phu Panda, vuốt qua điểm yếu của gân chân cô ta. Vốn đầy lực lượng mạnh mẽ, Văn Băng Tuyết lập tức như là quả bóng bị xì hơi, toàn thân mềm nhũm ra. Bàn tay Sở Thiên nhân cơ hội này vỗ nhẹ. Thân hình Văn Băng Tuyết hướng chỗ Trần Cương Mãnh bay vọt tới.

Còn Sở Thiên cũng đuổi theo. Trong lúc mọi người kinh ngạc hét lên, hắn chợt xoay chuyển, đẩy thân hình mềm mại của Văn Băng Tuyết về phía vài cảnh sát đang canh gác. Thừa dịp bọn họ nhốn nháo, tay trái hắn nhấc Trần Cương Mãnh kéo về phía sau, nháy mắt đã tới ngõ nhỏ cách đó hai thước. Tất cả mọi động tác đều lưu loát như nước chảy mây trôi, chân thật đến nỗi khiến người ta không thể nắm bắt và tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy hành động của Sở Thiên, cảnh sát hơi kinh ngạc, không biết hắn bắt cóc Trần Cương Mãnh làm gì, Tiếu Thanh Băng chợt cảm thấy run rẩy. Anh ta bỗng cảm thấy hơi lạ, đó là vì nụ cười của Sở Thiên rất ma quái, thậm chí có phần tà ác đắc chí, không khỏi hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Tất cả súng của cảnh sát đều nhắm vào Sở Thiên.

Văn Băng Tuyết nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, vô cùng tức giận nhưng lại khiếp sợ thân thủ của hắn. Tuổi còn trẻ, sao hắn có thể tu luyện tới mức này? Ánh mắt quét trên những thi thể lạnh ngắt vì chết đã lâu trên đất, không khỏi run lên từng cơn vì lạnh, buột miệng hỏi:

- Những người trên đất đúng là do ngươi giết sao?

Sở Thiên gật gật đầu, thành thực đáp lại:

- Trần Cương Mãnh không nói dối!

Vì thế, sắc mặt cảnh sát lại một lần nữa biến sắc. Sở Thiên, kẻ tươi cười như thiên sứ không ngờ thật sự lại là kẻ giết người. Điều này khiến người ta khó tưởng tượng lại không thể không tin. Dù sao, thân thủ dũng mãnh vừa được thể hiện ban nãy đã có vẻ biến thái lắm rồi. Ngay cả mũi nhọn của Đội cảnh sát còn bị hắn bẻ gãy nữa là. Còn ai đối kháng nổi với hắn.

Văn Băng Tuyết hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:

- Tại sao giết bọn chúng?

Ánh mắt Sở Thiên bình thản như thiên sứ, bình tĩnh thốt ra từng lời:

- Tôi vốn nhân từ, là chúng lại ép tôi tàn sát sinh linh! Cảnh sát Hongkong các người đêm nay tới đây với quy mô lớn như vậy, nhất định là đã có chuẩn bị. Vì sao không ra tay ngăn cản hai bang chém giết sớm một chút? Chẳng lẽ là muốn đợi lưỡng bại câu thương rồi mới ngư ông đắc lợi ư?

Văn Băng Tuyết và Mã Phi gần như cùng một lúc nhìn sang Tiếu Thanh Băng, bất đắc dĩ thở dài. Còn kẻ đã được băng bó cầm máu là Tiếu Thanh Băng khóe miệng lại lộ ra nụ cười âm hiểm. Không ngờ quả đúng là tên tiểu tử này đã giết chóc nhiều côn đồ của Đông Hưng hội như vậy. Vậy thì ngay tại chỗ này, bắn cho hắn một loạt đạn cũng không có gì là quá đáng. Vì vậy, thầm ra hiệu với Mã Phi.

Sở Thiên đương nhiên biết anh ta đang nghĩ gì, lập tức dùng chân gảy cây khảm đao trên đất lên, đặt ở yết hầu Trần Cương Mãnh, khóe miệng nở nụ cười thiên sứ.

Tiếu Thanh Băng quát lớn:

- Ngươi muốn làm gì?

Sở Thiên thản nhiên đáp lại:

- Giết người!

Trần Cương Mãnh bắn đạn hoa cải khiến cậu bé vô tội bị thương, cũng khiến thủ hạ của anh Húc chưa rõ sống chết. Nếu không giết gã, chỉ e có lỗi với anh Húc, càng không cách nào khiến anh em Hắc Dạ hội nghe theo. Được tôn là Thiếu soái của Soái quân dũng mãnh mà ngay cả Trần Cương Mãnh cũng không giết nổi. Vậy thì lời đồn đại chẳng phải là rất buồn cười sao.

Trần Cương Mãnh nhịn đau ngẩng đầu cười lớn, dường như muốn dùng lời nói để dành lại chút thể diện:

- Mày dám giết tao?

Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, Trần Cương Mãnh không thiếu năng lực quan sát phát hiện nhược điểm tâm lý của người khác. Đó cũng là tài sản khiến gã có thể tự tin, đủ khí phách giả bộ thong dong đợi chết. Giờ trước mặt Sở Thiên có gần trăm cảnh sát Hongkong, gần trăm khẩu súng cảnh sát, cho dù hắn có càn rỡ dũng mãnh nữa thì cũng cũng không thể giết gã ta trước mặt nhiều người như vậy.

Bởi vì điều đó sẽ dẫn đến cùng hủy diệt. Là người đều biết quý trọng sinh mạng, tin rằng Sở Thiên cũng không ngoại lệ.

Sự khôn lường mà Sở Thiên tỏa ra cũng khiến cho Tiếu Thanh Băng phải móc súng cảnh sát ra, lấy khí thế mà một Đội trưởng đội chống xã hội đen cần có nói:

- Lấy danh nghĩa Đội trưởng đội chống xã hội đen, giờ tôi cảnh cáo cậu, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh. Nghe thấy không? Lập tức thả người ra.

Nhưng câu trả lời của Sở Thiên kinh động lòng người.

Quát!

Lời nói vừa dứt, khảm đao vung lên tráng lệ. Máu tươi bắn ra dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt.

Tất cả cảnh sát đều thất kinh, thật không ngờ Sở Thiên cả gan làm loạn như vậy, dám giết người trước bao nhiêu con mắt như vậy. Lúc này, những khẩu súng cảnh sát được giơ lên đã hoàn toàn quên nhả đạn. Còn Sở Thiên, sau khi cắt đứt yết hầu Trần Cương Mãnh lập tức biến mất trong ngõ nhỏ, như một cái bóng biến mất trong đêm tối mù mịt.

Ở đầu ra của ngõ nhỏ nằm ngổn ngang không ít cảnh sát, đều là chặn đường đã bị Thiên Dưỡng Sinh bọn họ đánh ngất xỉu.

Sở Thiên vừa mới dừng những bước chân điên cuồng, một chiếc xe màu đen gấp gáp đỗ lại gần. Anh Húc hô lớn:

- Thiếu soái, lên xe mau!

Nhảy vào trong xe, Sở Thiên còn chưa kịp ngồi vững, anh Húc liền đạp ga phi đi.

Tiếu Thanh Băng kịp phản ứng lại hét lớn:

- Đuổi theo!

Bóng đêm bao phủ Hongkong phồn hoa, cảnh đêm ở Victoria càng đẹp hơn nữa. Bước chân của năm mới đang tới gần, không khí vui mừng cũng tràn ngập viên ngọc Đông Phương này.

Mạt Nhĩ Vô Mang đang tĩnh tọa, nhìn thấy ánh sáng từ trong bóng đêm, chợt thốt ra lời nói sắc bén:

- Đêm tối chẳng khi nào nuốt được hào quang. Giết chóc chẳng khi nào che được nhân từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK