Sở Thiên mệt mỏi không thua gì tổng thống, không chỉ nhà trường thăm hỏi mà còn có phụ huynh nữa. Bởi vì họ phát hiện Sở Thiên đã trở thành linh hồn của lớp 13, khi Sở Thiên có mặt ở lớp học, lập tức toàn bộ lớp 13 hăng hái hơn, suy nghĩ sinh động hơn. Vừa nghe Sở Thiên bị bệnh, lòng tin của tất cả học sinh không khỏi bị giảm sút. Vì vậy phụ huynh của chúng bắt đầu sử dụng mọi mối quan hệ, để Sở Thiên được ở trong phòng bệnh cao cấp, thay bác sĩ, mua các loại thuốc bổ đắt đỏ mỗi ngày. Học sinh của lớp 13 đến thăm, chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình cũng đã tới một lần, phát hiện ra rằng Sở Thiên hoàn toàn không cần đến sự thăm hỏi của họ. Phụ huynh học sinh đều thay phiên nhau đến thăm Sở Thiên mỗi ngày, hy vọng hắn sớm có thể khôi phục sức khỏe.
Nằm trên giường bệnh, vẫn chưa đến 10 giờ Sở Thiên thầm than thở, thật là không có một phút yên tĩnh, bản thân đang muốn nhân cơ hội ốm để được nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ đến lại càng phiền toái hơn như thế, đành phải lên tiếng, rằng bản thân cần được nghỉ ngơi yên tĩnh một ngày, chiều mai sẽ quay lại với lớp 13, kiên quyết ngăn phụ huynh học sinh đến thăm mình, còn dư lại vài giờ thì phải yên tĩnh mới được.
Diêu Tân Nhu ở cạnh bận rộn chăm sóc Sở Thiên, vừa lấy xúp cá ra vừa nói:
- Này cậu, cậu thật không có số hưởng thụ. Những phụ huynh này đưa canh đến, còn có thuốc bổ, không biết là có đắt đỏ không, có biết bao người bệnh không biết đến cháo thịt nạc, cậu ở trong đây vì thuốc bổ quá nhiều mà còn than thở, thật đúng cũng là người nhưng chẳng mệnh ai giống nhau.
Sở Thiên có chút buồn rầu nhìn mấy thứ thuốc bổ kia, còn có mười mấy hộp xúp, nói:
- Bổ nhiều quá thì dễ bị bệnh lắm, mười mấy loại thuốc bổ này, tôi uống hết mà không thành bệnh mới là lạ.
Diêu Tân Nhu cười cười, cúi xuống sát Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Không sao, tôi sẽ giúp cậu mang những hộp thuốc bổ này đến cho những người bệnh khác uống.
Sở Thiên mỉm cười, Diêu Tân Nhu thật là người lương thiện, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, chợt nhớ ra điều gì đó hỏi:
- Chị không đi thăm những người bệnh khác sao?
Diêu Tân Nhu nháy mắt, nở nụ cười tươi, xinh đẹp một cách là thường, nói:
- Đây là phòng VIP, có y tá hộ sĩ riêng, vừa lúc biết tôi và cậu quen nhau, Viện trưởng cho tôi ở đây cả ngày chăm sóc cậu.
Sở Thiên nghe Diêu Tân Nhu nói, trên mặt nở nụ cười xấu xa. Diêu Tân Nhu thấy vẻ mặt của Sở Thiên, trong lòng rất kinh ngạc, hiển nhiên biết rõ ngụ ý trong nụ cười của Sở Thiên, gương mặt xinh đẹp hồng rực lên.
Đêm dài vắng vẻ, ở phòng Vip của bệnh viện Phương Đông, hai thân thể quấn lấy nhau, thi thoảng người nữ lại phát ra tiếng ngâm, Sở Thiên cúi xuống gầm nhẹ phóng ra tinh hoa của mình vào sâu trong cơ thể Diêu Tân Nhu, mệt mỏi gục lên người Diêu Tân Nhu thở dốc. Diêu Tân Nhu nhắm mắt tận hưởng cảm giác ngọt ngào hiếm thấy này…
Một lát sau, cô trở mình nằm lên trên người Sở Thiên, dịu dàng hôn lên môi Sở Thiên, úp mặt vào ngực hắn. Thời gian dần trôi qua, Sở Thiên cảm thấy mình đang dần hồi phục, hắn biết rõ điều mà Diêu Tân Nhu muốn, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Diêu Tân Nhu, lại bắt đầu một trận công kích mới.
Gió đêm thổi qua ngoài cửa sổ, những cây nhãn vang lên sào sạt.
Sở Thiên cuối cùng kiệt sức nằm vật ra giường, kéo chăn lên đắp cho mình và Diêu Tân Nhu, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng nói:
- Em yêu, em phải đi ra ngoài thôi.
(chiến kinh khủng thía này quyết định cho gọi chị là em đi các bác nhá-tc)
Diêu Tân Nhu ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, Sở Thiên liền dúi đầu cô vào chăn, dùng bông bệnh viên nhét vào tai cô. Diêu Tân Nhu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vãn nghe theo lời Sở Thiên, nhét bông vào tai, chui đầu vào trong chăn, không nhìn thấy người không nên nhìn, cũng không nghe thấy nhưng điều không cần nghe.
Một người nhảy từ một nửa bên kia cửa vào, không ai biết y làm sao leo lên được tầng 5 này, sau đó lại nhảy gần 2m tiến đến phòng bệnh của Sở Thiên.
Dưới ánh trăng sáng, Chủ Đao Y Sinh chắp tay sau lưng, đứng đối diện ngoài của sổ, tỏ ra vẻ vô cùng phóng khoáng, những vết thương trên người đã lành, ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc bén như băng.
Sở Thiên cười nhạt, ánh mắt không có chút căm thù nào, nói:
- Chẳng lẽ ông đến giết tôi?
Diêu Thân Nhu nằm ở dưới không dám nhúc nhích một chút nào.
Chủ Đao Y Sinh thở dài nói:
- Khi cậu vừa tiêu dao khoái hoạt, giết cậu chẳng phải dễ hơn bây giờ sao?
Sở Thiên gật đầu, thật thà nói:
- Đúng vậy, ít nhất khi đó tôi sẽ bị phân tâm.
Hắn lập tức chằm chằm nhìn Chủ Đao Y Sinh nói:
- Nếu như ông không tới giết tôi, như vậy là đến để cảnh báo rồi.
Chủ Đao Y Sinh hiển nhiên rất kinh ngạc, Sở Thiên lại có thể đoán được mục đích chuyến đi này của mình, tuổi trẻ thật là không đơn giản, nên nói:
- Đúng thế, tôi nghe nói trên đường có người đã nhận giết cậu, 30 vạn.
Diêu Tân Nhu bĩnh tĩnh hít thở, trong lòng Sở Thiên có chút lo lắng, ai muốn cái mạng bé nhỏ này của ta? Hắn nói:
- 30 vạn, có thể mời kẻ sát thủ như ông không?
Chủ Đao Y Sinh lắc đầu khinh thường, vẻ mặt có chút kiêu ngạo và cô đơn, nói:
- Tất nhiên dùng 30 vạn không thể mời một sát thủ như ta, nhưng 30 vạn lại có thể khiến cho rất nhiều sát thủ lao vào lửa như thiêu thân để giết một kẻ vô danh tiểu tốt như cậu.
Chủ Đao Y Sinh cao ngạo cũng đúng. Y là sát thủ top 3 sát thủ nổi tiếng trên giang hồ. Đáng buồn chính là, bản thân y cũng không đối phó được với Sở Thiên, không phải vì y không có năng lực, mà vì Sở Thiên quá tài giỏi.
Sở Thiên cười một tiếng, đây là sự thật, 30 vạn dù không nhiều với các sát thủ, nhưng nếu như cho chúng tùy ý hạ đao, lại không nguy hiểm, có thể có được 30 vạn, thực sự sẽ có cả lũ kéo đến.
Chủ Đao Y Sinh dường như rất thích khi nhìn thấy điệu cười miễn cưỡng của Sở Thiên, nhìn Sở Thiên không chớp mắt, nói:
- Tiếp theo mà nói, có thể là điều tốt cũng có thể là điều xấu. Điều tốt là biết tên tuổi hắn ta. Điều xấu là hắn đã nhận lời giết cậu trước kỳ thi đại học với giá 30 vạn. Tôi dám chắc rằng hắn ta rất nhanh sẽ ra tay với cậu.
Sở Thiên nghe lời Chủ Đao Y Sinh nói nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm, điềm đạm nói:
- Điều tốt, biết người giết mình là ai. Điều xấu, hắn bản lĩnh rất cao.
Chủ Đao Y Sinh nhìn sang Sở Thiên tán dương, khen:
- Tốt.
Sở Thiên nói một lượt, kèm theo một chút khó hiểu, nói:
- Vì sao mà ông nói cho tôi biết chuyện này?
Giọng của Chủ Đao Y Sinh trở lên ôn hòa hơn, ngữ khí trở lại lạnh lùng như lúc mới bước vào, nói:
- Tôi nói rồi, tôi thiếu nợ mà ngươi vì đã không giết ta, hôm nay coi như thanh toán xong, hy vọng không phải gặp lại nữa.
Sau đó y nhảy lên trên bệ cửa sổ, chuẩn bị rời đi.
Sở Thiên chợt nhớ tới một điều rất quan trọng nhưng lại là râu ria của vấn đề, nói:
- Tên sát thủ kia tên là gì?
- Thiên Dưỡng Sinh! Chủ Đao Y Sinh nói vọng lại, tỏ ra rất quỷ dị.