Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên cuối cùng cũng đặt đũa xuống, đứng dậy định đi ra ngoài xem xem người con gái làm Hà Hãn Dũng thần hồn tiên đảo là người như thế nào. Lúc đi qua chiếc ghế sô pha, con mắt Hà Ngạo Vi lóe lên vẻ mê say, hẳn cô đã nhìn ra tâm tư của Sở Thiên nên nhẹ nhàng nói:

- Đỡ em dậy, em cũng muốn xem cô gái đó là thần thánh phương nào.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, bước tới, đưa tay phải mình ra, bàn tay ngọc ngà của Hà Ngạo Vi lập tức nắm chặt Sở Thiên, cố gắng đứng dậy. Lúc đứng dậy ánh mắt Sở Thiên rõ ràng nhìn thấy thần sắc mỹ lệ, say đắm lòng người của Hà Ngạo Vi, dường như không hề hung hăng như lúc sáng. Thậm chí Sở Thiên còn hơi cảm nhận được sự ưu sầu trong lòng cô.

Sắc mặt Hà Ngạo Vi dần dần đỏ lên, trong lúc lắc lư thân thể không ngừng va chạm vào Sở Thiên, thậm chí còn chủ động ôm nửa eo Sở Thiên. Cô công chúa hung hăng bá đạo ngày xưa giờ lại trở thành một cô nàng dịu dàng.

Lúc đi ra của phòng, Hà Ngạo Vi đột nhiên hỏi một câu làm Sở Thiên giật mình:

- Nếu em không bá đạo như vậy, anh có thích em không?

Sở Thiên sững sờ, Hà Ngạo Vi này có phải thay đổi nhanh quá rồi không? Buổi sáng còn hận nỗi không thể dùng ánh mắt giết mình, giờ lại nói câu nói mập mờ như vậy. Trong lòng Sở Thiên hơi lộp cộp, rồi lập tức cười nói:

- Em uống say rồi.

- Không, em, em không say. Anh đừng đánh trống lảng, anh không trực tiếp cự tuyệt chứng minh tôi vẫn có cơ hội.

Hà Ngạo Vi thuận thế ghé đầu dựa vào vai Sở Thiên, nét mặt mang vẻ mụ mị sau khi say nói:

- Có phải không? Thật ra tôi rất tinh tế phải không?

Sở Thiên định đẩy ra nhưng lại cảm thấy Hà Ngạo Vi đã nửa say nửa tỉnh rồi, giờ đẩy cô ta ra thì thật không hay. Chỉ đành than nhẹ một tiếng, đỡ cô ta đi tới chỗ Hà Hãn Dũng. Khoảng cách ngắn ngủi chừng 10m mà Sở Thiên lại cảm thấy giống như đi cả mấy km vậy.

Vừa đi tới bàn của Hà Hàn Dũng anh đã để Hà Ngạo Vi ngồi ghế cạnh của Hà Hãn Dũng. Sau đó Sở Thiên nhìn thấy Trương Nhã Phong ăn mặc nóng bỏng ngay gần đó, bên cạnh còn có một bạn gái. Trương Nhã Phong nhìn chằm chằm anh, nét mặt mang nụ cười vô cùng mập mờ.

Sở Thiên mỉm cười, gật đầu, lại không có ý định qua đó chào hỏi. Cô gái Trương Nhã Phong này vẫn không quên dụ dỗ mình. Lần trước lúc ăn cơm lại âm thầm dùng chân để chọc ghẹo mình, vì vậy trêu chọc không nổi thì cố tránh cô ta đi thì hơn.

Trương Nhã Phong thấy lạ vì ở chỗ như thế này lại gặp được Sở Thiên, hơn nữa cô gái xinh đẹp bên cạnh không phải Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu mà là cô công chúa bá đạo Hà Ngạo Vi ở lớp bên cạnh. Sắc mặt lập tức hiện lên nụ cười không thể đoán ra được. Tên tiểu tử này trước mặt mình thì tỏ ra là một chính nhân quân tử nhưng bên cạnh lại mỹ nữ không ngừng. Lẽ nào Trương Nhã Phong tôi thực sự không có chút hấp dẫn nào sao? Không được, nhất định phải nghĩ cách dụ dỗ tên tiểu tử này.

Sở Thiên vừa ngồi vào vị trí, phục vụ lập tức mang lên cho Sở Thiên hai chai bia, dù sao cũng là bạn của Dũng thiếu gia, tự nhiên không thể chậm chạp rồi.

Hà Hãn Dũng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người Hà Ngạo Vi đang dần chìm vào giấc ngủ, lắc đầu cười khổ nói:

- Con nha đầu này đúng là tùy hứng, uống say rồi thì ngủ ở trong phòng đi, còn ra đây làm gì cơ chứ?

Sở Thiên nhìn chàng trai ngoại quốc trên khán đài, vừa hát vừa nhảy, mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt.

- Cô ấy muốn xem người con gái khiến anh Dũng say đắm là người như thế nào.

Sở Thiên vừa nói lý do thay cho Hà Ngạo Vi, vừa mở một lon bia, không cẩn thận bia bị bắn ra ngoài, bắn lên cả tay và người hắn.

- Ya...aa…aa, lão đệ, mau đi rửa đi, loại bia này sau khí dính lên người thì rất khó chịu.

Hà Hãn Dũng vừa nói vừa ném khăn giấy trong hộp ra:

- Cô ấy còn chưa tới, quản lý nói bị tắc đường, có lẽ sẽ đến muộn mười mấy phút.

Sở Thiên thầm than hôm nay thật là đen đủi mà, toàn gặp những chuyện không thuận lợi. Anh lấy khăn giấy lau tay, quần áo rồi đi vào toilet.

Sở Thiên vừa đi được mười mấy m thì Trương Nhã Phong khoác tay cô bạn bên cạnh nói:

- Tớ đi WC, một lúc rồi quay lại.

Toilet của “Cựu Hoan Như Mộng” cũng rất cao sang, thiết kế nhân cách hóa, bốn mươi phòng vệ sinh đều sạch sẽ, diện tích chừng ba tới bốn mét vuông, đầy đủ mọi thứ cần dùng ở bên trong, không phân nam nữ. Càng hiếm có đó là mỗi phòng vệ sinh đều có bồn rửa để người ra có thể rửa tay ở bên trong.

Thiết kế của “Cựu Hoan Như Mộng” thật là chu đáo, không biết là ai là chủ ở đây? Sở Thiên thầm nghĩ.

Sở Thiên bỏ khăn giấy vào thùng rác ở bên cạnh, rửa sạch bia trên tay và quần áo mình, hoàn toàn không nhìn thấy thân hình nóng bỏng xuất hiện ở cánh cửa vẫn còn chưa đóng và đang nhanh chóng bước vào khóa cửa toilet.

Sở Thiên hơi giật mình, quay đầu lại nhìn. Đúng là khuôn mặt xinh đẹp của Trương Nhã Phong, đang cực kỳ mờ ám nhìn mình. Sở Thiên còn chưa nói gì, cả người Trương Nhã Phong đã dính chặt lấy hắn. Trong phòng vệ sinh rộng chừng ba đến bốn mét vuông Sở Thiên không có chỗ nào để tránh, lại không thể dùng lực đẩy cô ta ra. Sợ bị người khác phát hiện ra sự việc ở đây, vì vậy chỉ có thể bị Trương Nhã Phong “cưỡng bức” ở trong phòng vệ sinh, như là cừu non đợi bị giết vậy.

- Cô muốn thế nào đây? Đại tiểu thư?

Sở Thiên nhạt nhạt thử thăm dò nói.

Trương Nhã Phong mỉm cười, cả khuôn mặt sắp áp vào mặt Sở Thiên, đôi môi đỏ quyến rũ, xinh tươi nói:

- Muốn dụ dỗ anh, muốn trêu chọc anh, phụ nữ vây quanh anh không ngớt ngay cả Hà Ngạo Vi bướng bỉnh cũng vậy, vì sao lại khinh thường sự quyến rũ của tôi chứ?

Nói đến đây, Trương Nhã Phong cởi bỏ một nửa áo, lộ ra một nửa bộ ngực nói:

- Chẳng lẽ thân hình tôi không quyễn rũ? Chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp sao?

Sở Thiên khẽ thở dài, không phải Trương Nhã Phong không đủ hấp dẫn, không đủ nóng bỏng mà là tính cách của Trương Nhã Phong làm anh sợ. Yêu thương nhớ nhung tất nhiên là một chuyện tốt nhưng nếu có một ngày sự to gan chủ động này trở thành sự dây dưa vô tận vậy sẽ là sự tổn thương cả cuộc đời của cả mình và cả cô ấy.

Sở Thiên biết mình là một lãng tử, một lãng tử đa tình nên hắn muốn tránh tổn thương cho một vài người.

Trương Nhã Phong thấy Sở Thiên không nói gì, bờ môi đột nhiên hôn chặt Sở Thiên đầu lưỡi như một con rắn vậy tiến vào trong khoang miệng Sở Thiên, kéo tay của Sở Thiên đặt lên bắp đùi của mình. Hơi thở như hoa lan, bộ ngực mềm mại, bóng loáng. Sở Thiên dù có là một chính nhân quân tử như thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng sự mê hoặc này huống hồ vừa uống một chút rượu. Thế là anh xoay người, đè Trương Nhã Phong vào bồn rửa tay kiên cố, ý thức bắt đầu nửa say nửa tình đáp lại nụ hôn, vuốt ve, động tác càng làm càng mạnh, âm thanh càng ngày càng thấp, giống như một bức tranh khiêu dâm vậy.

- Rầm rầm!!!

Không biết tiếng nước từ đâu truyền tới, động tác của Sở Thiên đột nhiên dừng lại, nhìn Trương Nhã Phong váy đã được kéo lên, váy áo đã được đẩy lên cao, ánh mắt mê ly khiêu khích, khẽ thở dài một tiếng, thả bàn tay đang sờ nắn của mình ra.

Trương Nhã Phong có chút giật mình, gã đàn ông này này, đã tiến hành đến bước này rồi mà còn nhịn được sự mê hoặc của mình, thật sự không thể hiểu nổi.

- Anh là bất lực hay là không dám?

Trương Nhã Phong kích thích Sở Thiên:

- Em thích anh, em yêu thương nhung nhớ anh cũng không cần sao?

Rồi lập tức nói thêm một câu:

- Em vẫn còn nguyên vẹn đó nha.

Sở Thiên dường như không nghe thấy câu nói cuối cùng của cô, mở vòi nước ra, rửa sạch tay, từ từ sưởi khô, nhàn nhạt nói:

- Cô thích tôi? Thích cái gì của tôi, nói cho tôi biết. Tôi sửa không được sao?

Trương Nhã Phong dở khóc dở cười, một chân ôm lấy Sở Thiên, bá đạo nói:

- Tên khốn, em thích anh như vậy, anh thích em một chút sẽ chết sao?

Sở Thiên quay người lại, sửa lại y phục cho Trương Nhã Phong, vỗ vỗ mặt cô ta nói:

- Cô sẽ gặp chân mệnh thiên tử của đời cô, tôi chỉ là Đường Tăng cưỡi bạch mã qua đường mà thôi, không thích hợp với cô.

Trương Nhã Phong lắc đầu không can tâm, kiên định nói:

- Sẽ có một ngày, em sẽ làm cho anh cam tâm tình nguyện mà muốn em.

Sở Thiên cười khổ một trận, không nói gì mở cửa nhà vệ sinh rồi rời đi, bên ngoài không có người vì vậy không ai chú ý nơi hẻo lánh này vừa xảy ra chuyện gì.

Sở Thiên vừa đi tới đại sảnh thì thấy cả quán bar đang điên cuồng, rất nhiều loại người đang điên cuồng uốn éo cơ thể. Màn đêm che chở thành phố này, những con người ở nơi hẻo lánh này, rượu nồng đã biến tất cả những thứ không hợp lý thành hợp lý, biến tất cả những thứ không thể thành có thể. Ở đây, ai ai chũng chán ghét ánh mặt trời, chán ghét đứng đắn, chắn ghét sự cố gắng tiến lên phía trước, chán ghét tất cả các thứ siêu hình, nhưng khi mặt trời ngày hôm sau mọc lên, bọn họ lại sẽ trở lại vẻ vô cùng bình thường, vô cùng đạo đức, vô cùng nỗ lực tiến lên phía trước.

Sở Thiên thấy con mắt Hà Hãn Dũng đang nhìn chằm chằm vào người con gái đang múa đầu trên sàn diễn, liền biết ngay đó chính là Ca Mỹ Lệ.

Một tinh linh quyến rũ đang uốn éo trên sân khấu, cô cột một cái dây cột tóc, mặc chiếc áo có trang trí hoa hồng, vạt áo đã che đi váy ngắn ở phía dưới, chỉ lộ ra đôi chân thon dài bắp đùi trắng như tuyết, dường như ở dưới không mặc gì khiến người ta liên tưởng liên miên.

Cô Ca Mỹ lệ này khoảng 23 tuổi, lúc uốn éo nhảy múa bị thứ gì đó dính vào cơ thể. Thần sắc mờ ảo, quyến rũ lạ thường, vòng eo mảnh khảnh bắt đầu uốn éo, mái tóc dài cũng vung vẩy theo tiết tấu, kết hợp với khuôn mặt trẻ trung của cô, tạo nên vẻ vô cùng quyến rũ, làm người ta đột nhiên có vô số tế bào xúc động muốn theo dòng máu tuôn ra. Thật ra bên trong cô xuyên suốt một hương vị thanh xuân thanh nhã, trong cái son phấn dung tục lại có vẻ phong tình khác.

Đúng là một người kỳ quái, lại là một người kỳ quái có khí chất. Chẳng trách Hà Hãn Dũng lại si mê như vậy, không biết cái cô Ca Mỹ Lệ này tên thật là gì? Sở thiên nghĩ: Tại sao lại đến “Cựu Hoan Như Mộng” múa chứ?

Hà Hãn Dũng hết sức chăm chú nhìn cô gái múa dẫn đầu Ca Mỹ Lệ, không hề cảm thấy Sở Thiên đang đi đến bên cạnh hắn, Sở Thiên nhìn Hà Ngạo Vi một lát, khuôn mặt vẫn hồng như vậy, trong khung cảnh ồn ào như vậy mà cô ta vẫn có thể ngủ ngon đến thế xem ra ly rượu mạnh đó thực sự đã làm cô ta ngục ngã rồi.

- Anh Dũng.

Sở Thiên mỉm cười nói với Hà Hãn Dũng:

- Anh si mê người ta như vậy đã nói với người ta mảnh thâm tình của mình hay chưa?

Lúc này Hà Hãn Dũng mới phát hiện Sở Thiên đã đi tới bên cạnh mình, ngại ngùng cười, nghe thấy lời Sở Thiên nói anh ta mới nhẹ nhàng lắc đầu, than một hơi dài:

- Thân bất do kỷ, yêu nhau thì cũng uổng công. Hà tất phải nhen nhóm châm lên ngọn lửa hi vọng kia làm gì?

Sở Thiên hiểu rõ ý của Hà Hãn Dũng, nói như vậy cũng đúng. Hà Đại Đảm nhất định không cho người con gái như Ca My Lệ bước vào nhà, Hà Hãn Dũng cũng không phải loại người đệ đệ tổ công tử, có thể gặp dịp thì chơi, chồng hờ vợ tạm vì vậy không thể tướng mạo tư thủ, dứt khóa không được nhen nhóm châm lên ngọn lửa tình này để tránh tự chuốc lấy phiền não. Vì vậy việc anh ta có thể là cũng chỉ có thể là thưởng thức từ xa như thế này mà thôi.

Hà Hãn Dũng là một trang hảo hán, càng là một đấng nam nhi, Sở Thiên thành thật thừa nhận.

Sở Thiên đột nhiên phát hiện, một người trung niên đang lách qua đám người đông đúc từ từ tiến về phía Ca Mỹ Lệ đang múa. Toàn thân phát ra sự nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK