Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đông tụ hội tại trung tâm cảng Victoria.

Dưới ánh sáng chói lọi của đèn màu, Sở Thiên hãnh diện bước lên cầu thang cùng với Tô Dung Dung đang mặc chiếc váy màu trắng, khí chất thanh nhã phóng khoáng của hai người tỏa sáng chói lóa giữa đám đông, không ngớt những ánh mắt ngưỡng mộ của các thanh niên nam nữ ngước nhìn, mà trước ánh mắt của rất nhiều người Tô Dung Dung vẫn rất thản nhiên.

Đi vào khu chờ của cảng Victoria, mười ngón tay Sở Thiên đan xen vào nhau nhìn về phía quảng trường toàn người, còn không ngừng có những tiếng gọi chói tai, không khỏi kinh ngạc, đầu năm nay những người học đòi văn vẻ sao lại nhiều vậy? Nghĩ chắc buổi diễn tấu vi-ô-lông này cũng phải tới ngàn chỗ ngồi mất?

Tô Dung Dung hiểu ý người khác hiển nhiên cũng nhận ra những thắc mắc của Sở Thiên, đôi mắt đẹp lung linh dừng lại trên mặt Sở Thiên, tĩnh như nước hồ nói:

- Hội Diễn vi-ô-lông chắc ở đại sảnh phía đông. Đại sảnh phía Tây còn có buổi hòa nhạc của đoàn thể Cao Lệ, nên phải có hai phần ba số người ở đây là tới đại sảnh phía tây.

Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, chẳng trách quảng trường lại có nhiều thanh niêm nam nữ vậy. Nếu họ mà biết mình tới xem hòa tấu vi-ô-lông không biết có cười nhạo mình già không?

Vì hắn phát hiện theo thời gian trôi, đám người tại khu đợi phía Đông cũng dần dần tập trung, đều là những người trung lão quần áo chỉnh tề.

Lúc đó, mấy chiếc mui trần BMW từ từ chạy tới, một lát sau đã dừng lại chỗ tấm thảm đỏ dưới quảng trường, vài nhân viên bảo vệ tiến lên trước can thiệp.

Vài câu lại xún xít trở lại rồi sau đó từ trong xe bước ra mấy vị thanh niên nam nữ.

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là mô hình chiếc xe thể thao, nó hoàn toàn là một chiếc xe được tạo hình tinh xảo, chủ nhân của chiếc xe cũng dùng đồ dắt tiền và rêu rao khắp nơi để cho thấy địa vị thân phận và sự giàu có của mình.

Tô Dung Dung với đôi mắt sắc cũng cười khổ, ôm lấy cánh tay Sở Thiên chậm rãi nghênh đón, nói:

- Là Lâm Kiêm và Liễu Yên, lúc em ra khỏi nhà còn hỏi họ có tới không? Kết quả là cả hai người đều lắc đầu nhưng không ngờ lại xuất hiện, lẽ nào là tới nghe buổi hòa tấu nhạc sao?

Sở Thiên đến đau đầu về mấy cô bé này, nhưng vì lễ phép nên cũng bước lên trước với Tô Dung Dung, chen qua đám đông chật chội đã gặp nhau ở dưới cầu thang, Lâm Kiêm thấy Tô Dung Dung và Sở Thiên như cách nhau mấy chục năm vậy bổ tới như sói vồ dê, ôm Tô Dung Dung thân thiết rồi ôm cả Sở Thiên.

Thân thiết quá khiến toàn thân Sở Thiên không được thoải mái, cũng khiếng Tống Minh hơi ghen tỵ, cũng may Lâm Kiêm ngay lập tức buông ra vui mừng gọi:

- Chị Dung Dung, hai người vẫn chưa vào trong à? May quá, đi nghe biểu diễn hòa nhạc cùng em là được rồi, vi-ô-lông có gì hay chứ, kéo đi kéo lại như là kéo bông ý, nhàm chán.

Sở Thiên cảm thấy xấu hổ, nếu như những anh chàng đẹp trai kia mà nghe thấy có người bình luận về họ như vậy thì chắc cũng giận tới râu dựng trừng mắt, bèn hài hước cuời nói:

- Kiêm Kiêm, em nói nhiều quá rồi đấy, gần đây anh bị mất ngủ, đúng lúc muốn nhờ hòa tấu vi-ô-lông để ngủ một giấc, nếu mà nghe hòa nhạc cùng em thì có khi ba ngày anh đều tinh thần quá độ mất.

Lâm Kiêm biết Sở Thiên đang từ chối, dựa vào nguời Tô Dung Dung cười nói:

- Thôi bỏ đi, không cản trở hai người nữa, cứ để hai người ở lại cái nơi tao nhã lãng mạn này vậy. Tống Minh, anh mau đi mua vé đi không đợi chút nữa vé cũng bị bán hết mất, chúng ta lại đành phải về nhà đấy.

Tống Minh gật đầu, một loáng đã mất tích trong đám người rồi.

Tô Dung Dung khoác tay Lâm Kiêm, bớt thời gian gạn hỏi:

- Phi Kiêm, hai đứa chả bảo là không đi à?

Liễu Yên từ sau bước lên, ánh mắt vô tình nhìn qua Sở Thiên một lượt rồi cười khổ nói:

- Con bé này sinh ra là thích làm khổ người khac, tớ vốn định tối nay đi thẩm mỹ, đang định ra khỏi nhà thì lại bị lôi đi nghe buổi hòa nhạc, sớm biết có nhiều người đi cùng nó thì tớ đã không đi tới đây rồi.

Lâm Phi lộ vẻ vô tội, ôm lấy Liễu Yên giải thích:

- Em làm sao mà biết được, buổi hòa nhạc của Ti Cơ bán hai nghìn vé cơ, chị Liễu Yên, em vốn cũng không định chiếm lấy chị nhưng không có chị đi cùng thì Lan bà bà làm sao cho em ra ngoài chứ? Chị đừng nói là Tống Minh đi cùng em, anh ta ngay cả hòa nhạc của bạn cùng trường cũng buồn ngủ.

Liễu Yên khẽ thở dài, vuốt vuốt eo thon của cô nói:

- Được rồi, tha cho em đấy!

Sở Thiên lại có chút ngạc nhiên, yếu ớt hỏi:

- Các chị à, em có chút không rõ, cái đoàn Ti Cơ đó rất nổi tiếng, ở Thiên Triều cũng rất được yêu thích. Ở đại sảnh phía Tây cũng phải chứa được năm ngàn người, thì mấy ngàn vé cũng phải sớm bán hết rồi chứ, sao tới giờ lại vẫn còn bán nữa?

Lâm Kiêm vẫn chưa trả lời thì từ sau cô xuất hiện một đứa bé gái có vẻ không thích câu hỏi của Sở Thiên, không chút kiêng nể hỏi đại:

- Chả nhẽ lại không cho nguời ta được bán trước ba nghìn vé chứ, bây giờ thì bán hai ngàn vé? Hoặc doàn Ti Cơ bị săn đón nhiều bây giờ thêm hai ngàn chỗ ngồi tại đại sảnh không được à?

Sở Thiên bị hỏi liên tục không khỏi xấu hổ ngẩng đầu nhìn lại, cô bé trước mặt tầm mười bảy mười tám tuổi, tuy trên mặt còn trẻ con nhưng da thịt thì trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển, trong mắt cô nóng bỏng và đầy cuốn hút, là kiểu người khiến đàn ông sau khi nhìn sẽ mê mẩn.

Thấy Sở Thiên nhìn cô, cô gái không những không trốn đi mà ngược lại nhìn lại ánh mắt nóng bỏng không kiêng nể nhìn một lượt từ đầu tới chân Sở Thiên, Sở Thiên ngại cúi đầu xuống giống như mình đã làm sai điều gì đó, thì thào đáp:

- Cô nói có lý, có lý, có lẽ là tôi đoán sai rồi.

Hành động của Sở Thiên khiến người khác không khỏi buồn cười, nhưng Lâm Phi và Liễu Yên đều là người thông minh, rất nhanh liền phủ định câu trả lời của cô ta, có cái buổi hào nhạc nào trước giờ diễn mới bán hai ngàn vé không chứ?

Cũng không phải là vé tàu ngày tết, còn về thêm chỗ ngồi thì càng không có khả năng, thêm vài trăm còn nghe được chứ thêm hai ngàn chỗ thì cả cá cũng không có đủ không gian.

Lâm Kiêm tuy trong lòng có nghi vấn xong thấy không khí nặng nề thì vội gọi:

- Ôi dào, cứ mải nói chuyện đều quên không giới thiệu mọi người. Đây là Thẩm Thiến Thiến bạn thân của em, thập toàn của Thẩm gia HongKong.

Sau đó lại giới thiệu tiếp về Thẩm Thiến Thiến:

- Đây là chị mình, Dung Dung, bên cạnh là người yêu chị Sở Thiên.

Sở Thiên đương nhiên biết về Thẩm gia, chiếc ghế vững trong mười thuyền vương thế giới về vận tải biển, là một trong bốn nhà quyền quý Hongkong, sở hữu các loại thuyền hoa quả khô, container, tàu chở dầu, tàu chở khách, kíp hàng tổng cộng hơn hai trăm chiếc, với tổng trọng lượng là hai ngàn ba trăm vạn tấn. Đơn giản mà nói thì nơi nào có biển nơi đó có tàu của Thẩm gia.

Thẩm Thiến Thiến vui vẻ đưa tay bắt với Tô Dung Dung, cô đương nhiên sớm đã biết về thân phận và địa vị của Tô Dung Dung, ngày thường khi ở cùng với Lâm Kiêm cô ta không bao giờ quên khoe khoang về người chị họ của cô, nhiều lúc mấy đời nhà giàu có ở cùng với nhau ngoài việc so bì gia thế nhà mình thì là lấy ba cô năm gì là lợi thế.

Nhưng đối diện với Sở Thiên thì lễ phép nắm tay thậm chí còn có phần không tình nguyện, nhưng khi Thẩm Thiến Thiến thu tay lại thì dường như nhớ ra điều gì đó giống như bị rắn cắn vậy, lặp lại vài từ sau đó vội hỏi:

- Anh tên là Sở Thiên? Anh có phải là Sở Thiên đã chà đạp Hoắc Vô Túy đúng không?

Sở Thiên chút nữa thì té ngã, cái gì mà chà đạp chứ?

Lâm Kiêm còn không biết nên giới thiệu thế nào về tên tuổi Sở Thiên chỉ có thể tỏ vẻ bạn trai của Tô Dung Dung để giới thiệu, giờ nghe Thẩm Thiến Thiến mở đường thì vội vui vẻ, chỉ e thiên hạ không loạn gọi:

- Đúng rồi, chính là anh ấy, tất cả mọi người đều biết anh ấy đã ôm Hoắc Vô Túy vào phòng, sau đó còn bỏ lại quần lót của Hoắc Vô Túy.

Nếu có cái lỗ nào ở đây thì Sở Thiên sẽ chiu vào đó ngay.

Sở Thiên quay đầu nhìn Tô Dung Dung, mặt cô không hề kinh sợ thậm chí còn mỉm cười, không khỏi tự khen mình trước đây đã lựa chọn đúng đắn về chuyện nói rõ sự việc, nếu không nhất định sẽ khiến Tô Dung Dung cho rằng mình là người phong lưu xuân tình, giờ để tâm tịnh.

Ngay lúc Sở Thiên cho rằng Thẩm Thiến Thiến sẽ coi thường mình thì cô gái này lại tươi cười còn vô cùng nhiệt tình lại tiếp tục giơ tay ra nói:

- Anh hùng, anh hùng, giờ anh là ngườii nổi tiếng của học viện chúng em, mọi người đều thầm tán thưởng anh, người chà đạp Hoắc Vô Túy thì tuyệt đối là thần tượng của chúng em.

Trời không nóng nhưng mồ hôi của Sở Thiên chảy ròng ròng.

Sở Thiên không biết phải trả lời Thẩm Thiến Thiến ra sao, bất luận là khách sáo hay là tiếp nhận thì cũng không tốt. Liễu Yên dường như nhìn ra cái khổ của Sở Thiên bèn tiếp chủ đề nói:

- Những đứa nhỏ này thường ngày đều tức giận chịu đựng Hoắc Vô Túy, vì tất cả các anh đẹp trai đều kéo theo cô ta, giờ thấy Hoắc Vô Túy bị xấu mặt thì mọi người đều coi anh là anh hùng đấy.

Bị Liễu Yên nói đúng tâm tư, Thẩm Thiến Thiến và Lâm Kiêm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, một lát sau, Lâm Kiêm uể oải cong miệng lên, vỗ vai Liễu Yên, rồi lập tức đừa nói:

- Chị xấu quá đi, bí mật của chúng em đều nói ra hết rồi, chị giúp Sở Thiên giải vây có phải yêu anh ý rồi không? Khai mau, khai mau?

Liễu Yên nhanh mồm nhanh miệng lập tức đỏ mặt hơn nữa chột dạ không nói gì nữa, may mắn lúc này Tống Minh chạy từ xa tới, thở hổn hển nói:

- Kiêm Kiêm, không mua được vé hòa nhạc đâu, hôm trước đã bán hết vé rồi, hôm nay bán vé đứng, chúng ta bị lừa rồi.

Lâm Phi và Thẩm Thiến Thiến đồng thanh nói, hả.

Tô Dung Dung cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn bọn Lâm Kiêm nói:

- Sao lai thế chứ? Các em nghe từ đâu thông tin tăng hai ngàn vé đấy?

Thẩm Thiến Thiến tức giận và uể oải dựa vào người Lâm Kiêm nói:

- Từ lái xe Ti Cơ post bar còn cả tinh hoa và bố trí chứ, cũng không biết tên khốn nào lại chơi cái trò ác này, về mà không mắng chúng xả giận không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK