Mục lục
[Dịch] Linh Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nửa quỳ trên mặt đất, cả người đều đã bị mồ hôi ướt đẫm, không ngừng thở dốc, thân thể mềm mại phảng phất tùy thời đều sẽ ngã xuống không dậy nổi.

- Phốc!

Cắn trả của Phỉ thúy Phật châu làm cho cả người nàng chấn động, trong miệng phun ra một búng máu.

Trong mắt của rất nhiều nữ tử đều sinh ra vẻ không đành lòng, sâu kín thở dài, nhưng mà lại không có ai tiến lên dìu nàng dậy, bởi vì tu vi của Tần Chiến thật quá kinh khủng, không có ai muốn đắc tội hắn.

- Ngươi còn không ra tay sao?

Vô Hà công tử hướng về phía một tấm ngọc kính, nhìn khuôn mặt anh tuấn bất phàm của mình, trên mặt mang theo vẻ cười cười kỳ dị, tựa hồ là đang lẩm bẩm, để cho hoàng thúc của Bà La quốc ở một bên cảm thấy hết sức không giải thích được.

Phong Phi Vân cùng Vô Hà công tử chỉ cách nhau một bức tường, biết hắn đây là đang nói chuyện với mình.

Vô Hà công tử cười nói:

- Ta có thể hiểu được tâm tình bây giờ của ngươi, ngươi vừa muốn ra tay, nhưng lại sợ để cho nàng biết ngươi xuất hiện ở thanh lâu, cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta. Ha ha! Nếu như ngươi chịu van xin ta, bản thân ta liền nguyện ý ra tay giúp ngươi cứu nàng, nữ hài tử tốt như vậy, ngươi không đau lòng nhưng ta lại bắt đầu có chút đau lòng. Chỉ bất quá... Ta sợ... Sau khi ta cứu nàng, nàng sẽ lưu luyến không muốn rời ta, yêu ta.

Vô Hà công tử đối với mị lực của mình vẫn là tương đối tự tin.

Phong Phi Vân hiện tại đúng là tương đối khó làm, không chỉ sợ hãi Nạp Lan Tuyết Tiên cố tình gây sự như thế này, càng không muốn bại lộ thân phận của mình, rước lấy sát kiếp vô tận, nhưng mà hắn có lựa chọn sao?

Hắn làm sao có thể không đau lòng?

- Cũng đúng, ngươi đã có một Tứ tiểu thư phú khả địch quốc, tiền đồ sáng lạng ở phái trước, lại như thế nào còn sẽ đau lòng vì một nữ tử khác, xem ra chỉ có thể ta tới làm thay rồi!

Vô Hà công tử như cũ là đang cười.

Sắc mặt của Phong Phi Vân trầm xuống, rốt cuộc vẫn phải mở miệng nói chuyện, nói:

- Tay của ngươi nếu như kéo ra quá dài, ta sớm muộn có một ngày chặt xuống!

- Ta thật sợ hãi!

Vô Hà công tử cười nói.

Những lời này Phong Phi Vân lại không hề cải biến thanh âm nữa, đây chính là thanh âm vốn có của bản thân hắn.

Nói xong lời này, hắn liền đứng dậy, mở cửa của nhã gian, đưa mắt nhìn Tần Chiến một cái, nói:

- Bản thân ngươi tự xưng là vô địch cùng cảnh giới, có dám cùng với một người còn thấp hơn so với ngươi một tiểu cảnh giới là ta đánh một trận hay không?

Rất nhiều người đều cảm thấy thiếu niên ăn mặc giống tên ăn mày này thật sự quá bộc lộ tài năng, hơn nữa còn có chút ít xen vào chuyện của người khác, tối nay tựa như hận không thể đắc tội hết tất cả mọi người.

Tần Chiến đứng ở phía trên, mắt khẽ liếc Phong Phi Vân một cái, cười nói:

- Ta mới vừa rồi thấy ngươi giao thủ với mấy cái chiến tướng phế vật, ngươi thật sự có thể xem là nghịch thiên tài tuấn, nhưng mà lại chỉ có cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, nếu như trên người của ngươi không có thi độc, ngươi căn bản đối với ta không có một chút uy hiếp nào, ngay cả thân thể của ta cũng không nhìn thấy được, chênh lệch giữa chúng ta thật sự quá lớn.

Nếu như Tần Chiến biết Bắc Minh Đường đạt đến tu vi Thần Cơ đỉnh phong cũng bị Phong Phi Vân hành hạ, hắn chỉ sợ sẽ không cao ngạo như hiện tại rồi.

- Chẳng lẽ tài tuấn của Trừ ma liên minh các ngươi đều là ếch ngồi đáy giếng như vậy?

Phong Phi Vân cười nói.

Sắc mặt của Tần Chiến lạnh lại, nói:

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất còn là ngậm miệng lại, đắc tội với hơn mười vị nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết.

Trừ ma liên minh được gọi là liên minh mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi ở Nam Thái phủ, Tần Chiến có thể trở thành một thành viên trong đó tự nhiên cảm giác lâng lâng, dĩ nhiên muốn duy trì uy nghiêm của Trừ ma liên minh.

- Là vậy sao? Ta cần phải đắc tội Trừ ma liên minh sao? Lại nói ngươi rốt cuộc có biết ta là ai hay không?

Ở một khắc kia Phong Phi Vân đứng ra liền đã làm tốt chuẩn bị bại lộ thân phận, cho nên cũng không sợ gánh chịu hậu quả.

Tần Chiến mặc dù nhìn thấy bức họa của Phong Phi Vân, nhưng mà lại như thế nào cũng đều không thể liên tưởng đến Phong Phi Vân cùng tên ăn mày này ở chung một chỗ.

Nhưng mà có người lại nhìn một cái đã nhận ra Phong Phi Vân rồi!

- Phong Phi Vân ngươi khốn kiếp, thế nhưng ở trong thanh lâu chơi gái, ta liền biết không nhìn đến ngươi, ngươi liền chui đến làm cho nữ nhân lên giường rồi.

Nạp Lan Tuyết Tiên mặc dù thân bị trọng thương, bạch y nhuốm máu, nhưng mà giờ phút này lại trong nháy mắt đứng dậy, mang theo một thân đau đớn, lướt qua hư không, nổi giận đùng đùng hướng Phong Phi Vân lao đến.

Ở một khắc kia nhìn thấy Phong Phi Vân, thương thế trên người nàng tựa hồ liền tốt rồi.

Nguyên lai thiếu niên bao hết hai đại hồng bài cô nương của Tuyệt Sắc lâu chính là đại khốn kiếp Phong Phi Vân này, Nạp Lan Tuyết Tiên bị tức đến không nhẹ.

Cái tức phụ phá sản này! Trong lòng Phong Phi Vân vốn là mang theo một tia hi vọng, nhưng mà tên của mình lại trực tiếp bị nàng hô lên, lúc này tốt rồi, tất cả mọi người biết hắn chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân, phản đồ của Phong gia, tay sai của nữ ma.

Phong Phi Vân mặc dù bất đắc dĩ, nhưng mà lại không có cách nào tức giận với nàng, máu trên người nàng cũng là vì hắn mà chảy, nàng bị thương cũng là vì hắn mà bị thương, Phong Phi Vân căn bản ngay cả tư cách tức giận cũng không có.

Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, có chút im lặng mà nói:

- Tuyết Tiên, trời đất chứng giám a! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lên giường với nữ nhân khác?

- Rõ ràng là có, mới vừa rồi ngươi cùng với hai mỹ nhân nũng nịu kia sợ là rất sung sướng đi?

Nạp Lan Tuyết Tiên bám lấy không buông, cái miệng nhỏ nhắn kia lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, tựa như một con gà mái nhỏ muốn cắn lên trên người của Phong Phi Vân một cái.

Nàng vừa định hảo hảo dạy dỗ cái tay ăn chơi này một phen, nhưng mà lại bị tên ăn chơi này bắt lấy, ôm vào trong ngực, căn bản là không thể động đậy.

Phong Phi Vân ấn lấy vai thơm của nàng, nhẹ nhàng vuốt vết máu trên người cùng vết thương ở sau lưng nàng, trong miệng phát ra thanh âm sách sách, nàng trẻ tuổi lại còn nhỏ như vậy, hơn nữa lại hồn nhiên, nhưng mà lại vì mình mà không muốn sống đi tranh đấu với người khác, thật sự quá u mê.

Nạp Lan Tuyết Tiên cố chấp bướng bỉnh hai cái, liền không hề động nữa, thanh âm có chút nức nở mà nói:

- Bọn họ đều nói ngươi nhảy vào trong Hoàng nê cổ tỉnh, theo cả cái Thương Sinh tự trầm xuống dưới lòng đất, đã chết đến thi cốt vô tồn, nhưng mà ta không tin, đại hỗn đản ngươi thích giả bộ chết nhất, một cái cổ tỉnh (giếng cổ) làm sao có thể chôn vùi ngươi được.

Phong Phi Vân nói:

- Ta tự nhiên là không chết được, cho dù muốn chết cũng phải trải qua sự phê chuẩn của ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
paruce
11 Tháng bảy, 2018 02:08
Óanh dấu
Lê Minh Dương
25 Tháng sáu, 2018 21:23
truyện hay lắm, chỉ là kết buồn ko chịu nổi
Tý Bill
26 Tháng hai, 2017 10:57
Truyện hay
Hieu Le
29 Tháng mười một, 2016 14:36
hay k ả
BÌNH LUẬN FACEBOOK