- Kỷ gia, vua Dương giới, mẫu của âm giới cùng nhau quản lý hai giới Âm Dương. Tiếc rằng Mộ Phủ Tầm Bảo Lục bị ăn cắp, Kỷ gia dần sa sút. Vô Cực chủ thượng lấy Linh Bảo Thiên chắc vì muốn tranh thủ tiến bộ tu vi thêm một bậc trước khi thiên địa đại kiếp nạn đến.
Hễ ai tu vi đến cảnh giới niết bàn đa số nhìn thấy biến đổi chưa đến, biết về đại kiếp nạn sắp tới.
Phong Phi Vân không hỏi tiếp, dù sao đây không phải chuyện hắn nên lo. Đối với tồn tại như Vô Cực chủ thượng, tu vi hiện tại của Phong Phi Vân quá yếu. Ở trong mắt người khác thì Phong Phi Vân không bằng một hạt gạo.
Kỷ Hạo Thiên bật cười nói:
- Ta không nên nói mấy chuyện này với ngươi, tâm sự về Tâm Nô, Tiểu Nô đi. Ngươi cảm thấy bọn họ thế nào?
Phong Phi Vân nói:
- Tính cách Tâm Nô cô nương dịu dàng, lương thiện, có ơn cứu mạng với tại hạ. Tiểu Nô cô nương mặc dù tính cách đáo để nhưng không xấu.
Phong Phi Vân đột nhiên cảm nhận áp lực khổng lồ đè lên người mình như mảng trời sụp xuống. Phong Phi Vân vận chuyển Kim Tàm Kinh, cộng thêm Bất Tử Phượng Hoàng Thân mới miễn cưỡng ngăn lại uy lực này.
Khí thế Kỷ Hạo Thiên thay đổi, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao ngươi muốn cướp dương thần thái cực quái?
Đây chẳng phải là báu vật sao?
Có ai không muốn lấy báu vật?
Phong Phi Vân biết Kỷ Hạo Thiên lo lắng cái gì, hắn hiểu lý do gã muốn nói chuyện riêng.
* * *
Dưới núi, Mao Ô Quy và Tất Ninh Soái nằm trong đá lởm chởm nhìn hai người đứng trên đỉnh núi xa xôi.
Mao Ô Quy nhỏ giọng nói:
- Ngươi nói xem Kỷ Hạo Thiên và Phong Phi Vân đang nói chuyện gì?
Tất Ninh Soái nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là gả hai nữ nhi cho Phong Phi Vân? Chết tiệt, cái này chẳng khác nào đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa, dù có muốn tìm nữ tế cũng nên chọn thanh niên tốt như ta đây!
Mao Ô Quy trợn to mắt nói:
- A! Kỷ Hạo Thiên xoay người lại . . . A!
Khi thấy bộ dạng của Kỷ Hạo Thiên thì Mao Ô Quy nhảy dựng lên, quay đầu bỏ chạy.
Mao Ô Quy vừa chạy vừa la làng:
- Quỷ!!!
Tất Ninh Soái cũng sợ hết hồn, co giò chạy mau hơn Mao Ô Quy.
* * *
Phong Phi Vân hết hồn nhìn sững sờ. Toàn thân Kỷ Hạo Thiên không có một miếng thịt lành lặn, thân tàn ma dại, như cục than đứng đó. Có chỗ còn đang cháy, lửa tóe ra.
Hèn gì Kỷ Hạo Thiên luôn đưa lưng lại, không dám cho người nhìn mặt. Cơ thể Kỷ Hạo Thiên đã tàn tạ như thế, không thành hình.
Phong Phi Vân mở miệng nói:
- Tiền bối . . .
Kỷ Hạo Thiên thều thào:
- Ta nên chết từ một ngàn năm trăm năm trước, có thể sống đến bây giờ đã là tham sống sợ chết. Đưa dương thần thái cực quái cho ta.
Cơ thể Kỷ Hạo Thiên nhanh chóng khô héo, tan rã trong không khí.
Kỷ Hạo Thiên nhận lấy cưu cửu quái bào, lôi dương thần thái cực quái ra, sử dụng lực lượng cuối cùng tế luyện dương thần thái cực quái thành hai thần đăng. Một cái màu lam một cái màu đỏ, như mặt trời và mặt trăng lơ lửng trong không trung.
Kỷ Hạo Thiên giao hai thần đăng cho Phong Phi Vân, cơ thể càng toát ra khí chết chóc, như cục than.
Kỷ Hạo Thiên nói:
- Hãy chăm sóc cho bọn họ, nói với họ là lòng ta rất áy náy.
Kỷ Hạo Thiên nói xong bước ra một bước vượt ngàn dặm, chân đạp sông núi đất đai như đi trên bản đồ to lớn, từng bước một đi về phương xa. Cuối cùng Kỷ Hạo Thiên biến thành trong hoang dã.
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi, hai thần đăng chói mắt lơ lửng quanh thân hắn.
Phong Phi Vân thở hắt ra:
- Thật là một nam nhân chí tình chí nghĩa, tiếc rằng sinh mệnh đến cuối.
Người như Kỷ Hạo Thiên dù có ngã xuống cũng sẽ không ngã trước mặt người khác.
Quý Tâm Nô, Quý Tiểu Nô nghe Phong Phi Vân quay về truyền lời thì rất đau buồn. Nam nhân kia là phụ thân của tỷ muội Quý gia, vào phút cuối cuộc đời chạy đến gặp các nàng lần cuối. Tiếc rằng cơ thể Kỷ Hạo Thiên mục rữa không thành hình, chỉ có thể đưa lưng hướng hai nữ nhi rồi dứt áo ra đi, không cho nữ nhi thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Phong Phi Vân an ủi:
- Tuy sinh mạng phụ thân các người đã đến cuối nhưng trong cơ thể có dương thần thánh đài, sức sống mạnh mẽ, chưa chắc sẽ chết. Không chừng có ngày sẽ niết bàn trọng sinh, leo lên đỉnh cao khác.
Quý Tiểu Nô ngước lên, mắt long lanh nhìn Phong Phi Vân:
- Có khả năng này không?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Rất có thể.
Phong Phi Vân biết khả năng này rất nhỏ, tu sĩ cảnh giới niết bàn có thể đến chết rồi sống lại, mỗi lần niết bàn là lại mạnh hơn một phần. Nhưng ai không dám tùy tiện niết bàn, sai lầm một chút là chết hẳn.
Hơn nữa đệ nhất tôn giả Dương giới để lại vết thương ngầm trong người Kỷ Hạo Thiên rất đáng sợ, chắc gã cũng từng sinh tử niết bàn nhưng không tiêu trừ nó được. Nghĩa là vết thương này trí mạng, sẽ không được chữa lành sau khi niết bàn.
Phong Phi Vân nói mấy câu đó chỉ để an ủi tỷ muội Quý gia.
Nghỉ ngơi một lúc sau Kỷ Phong từ biệt Phong Phi Vân, gã quyết định dẫn đệ tử Kỷ gia tạm trốn vào Vạn Vật tháp.
Vạn Vật tháp được gọi là thánh địa đệ nhất thiên hạ, có nhiều điều bí ẩn, trường tồn cổ xưa. Đại kiếp nạn phật tu cũng không thể phá hủy thánh địa này, đệ tử Kỷ gia trốn vào Vạn Vật tháp là lựa chọn tuyệt hảo.
- Bầy rồng bắt đầu nuốt trời, nguyên Trung Hoàng phủ bị cuốn vào chiến tranh. Ta đã thấy phương xa máu chảy thành sông, xác chất thành núi đang lan tràn bên này.
Long Thương Nguyệt không đi theo đám đệ tử Kỷ gia, nàng mặc áo đen dán sát người vẽ ra đường cong hoàn mỹ. Mắt Long Thương Nguyệt lóe tia sáng đen nhìn không trung, mắt xa xăm như thấy thiên địa cách mấy vạn dặm.
Tất Ninh Soái nói:
- Ài, linh thạch đã bị lão Bổng Tử trộm mất, dù cộng hơn ba mươi vạn linh thạch của Kỷ gia thì còn lâu mới đến số lượng nữ ma đầu muốn.
Phong Phi Vân ngẫm nghĩ nói:
- Có một chỗ có lẽ gom đủ hai trăm vạn khối linh thạch.
Tất Ninh Soái rùng mình:
- Chắc không phải ngươi định đánh cướp Thần Linh cung đi? Ngươi đi một mình, ta không theo ngươi.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Trong thiên hạ chưa chắc Thần Linh cung giàu nhất, đừng quên Ngân Câu Phiệt.
- Long hồ ba ngàn dặm, bạch ngọc treo ngân câu. Phải rồi, đây là gia tộc thần tài đệ nhất thiên hạ. Ngũ đại vương triều đều có quan hệ làm ăn với bọn họ, được gọi là chỉ cần có người là có tiệm của Ngân Câu Phiệt.
Tất Ninh Soái nổi hứng, mắt lấp lánh ánh sáng. Tất Ninh Soái sớm muốn nếm thử Ngân Câu Phiệt nhưng mãi không có cơ hội vào Long hồ.
Hai mươi ba đại quân rất nhanh sẽ xông vào Thần đô, khi đó Ngân Câu Phiệt cũng sẽ bị cuốn vào chiến tranh.
Phải lấy linh thạch của Ngân Câu Phiệt trước khi đại quân vây thành.
Mắt Phong Phi Vân chứa thứ gì đó, hắn nghĩ đến bóng dáng yêu kiều. Phong Phi Vân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Mao Ô Quy nhảy lên mấy khối đá, mũi hít ngửi tảng đá. Mao Ô Quy sốt ruột đôi khi nhìn đằng trước, cắn tảng đá kêu rôm rốp, cắn vụn tảng đá.
Tất Ninh Soái nói:
- Chắc không phải nó bị chứng chó dại đi?
Tất Ninh Soái cách xa Mao Ô Quy, không dám đến gần, sợ bị nó táp chân.