Mục lục
[Dịch] Linh Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Phi Vân vốn luôn chú ý đến cổ xe này, lúc này cổ xe động một cái thì Xích long đoạn đao trong tay hắn cũng động theo, hai tay cầm đao, một đao bổ ra ngoài.

Lưỡi đao phá vỡ bầu không khí, phát ra thanh âm "Boong boong".

"Ầm!"

Hôm nay Phong Phi Vân đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong, lực cánh tay của hai tay vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn có Xích long bảo đao sắc bén, dù cho là cửa thành huyền thiết kiên cố của thành Linh Châu hắn cũng có thể một đao mà bổ ra.

Nhưng mà một đao này mang theo một tảng lớn hồng quang, còn mang theo cả lực “bẻ gãy nghiền nát” lại giống như bổ vào trên một bức tường thần sơn, một lực mạnh từ trong lưỡi đao truyền tới chuôi đao, rung động quá mức làm cho cánh tay của Phong Phi Vân tê dại.

"Khanh khách!"

Lưỡi đao cùng với cổ xe va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe!

Phong Phi Vân thu đao lùi về phía sau, đầu khớp của cánh tay bị chấn động bởi tiếng "Khanh khách" vang dội, đau muốn nứt ra.

- Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại ra tay với ta?

Trên mặt Phong Phi Vân sinh ra vẻ mặt giận dữ, hắn không phải là một người dễ dàng nổi giận thế nhưng đối phương không phân tốt xấu lại đột nhiên đột kích, dù cho là ai gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ tức giận đến chưởi má nó.

- Mới có mấy ngày lại có thể đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, thiên tư đúng là thượng thừa.

Từ trong cổ xe truyền tới một thanh âm già nua khàn khàn!

- Thì ra là tiền bối của Ngân Câu phường!

Thanh âm của đối phương làm cho Phong Phi Vân nghe ra được đó chính là lão thái bà của Ngân Câu phường.

Tu vi của lão thái bà này sâu không lường được, một tiếng thanh âm của tỳ bà là có thể đem Tam gia giết chết, thực lực so với Phong Phi Vân bây giờ cường đại hơn trăm lần, dĩ nhiên đối với nàng Phong Phi Vân rất cung kính, dù sao nàng chính là lão nhân gia.

Đương nhiên ngay cả mặt của nàng Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy, chỉ mới dựa vào suy đoán mà cho rằng nàng là một bà lão, nói không chừng nàng còn là một mỹ nhân phong nhã tài hoa tuyệt thế.

- Tiền bối ... Hắc hắc!

Đối phương hình như có chút không vui, thanh âm có chút rất khác thường.

Phong Phi Vân không chịu nổi thanh âm âm dương quái khí như thế này, nói:

- Nếu như tiền bối không thích tiếng xưng hô này, vậy ta gọi người là lão bà bà vậy!

- To gan, Phong Phi Vân, ngươi biết ngươi ở đây là đang nói chuyện với người nào hay không?

Trịnh Đông Lưu lột cái mũ màu đen trên đầu xuống, tím mặt nổi giận nói.

Phong Phi Vân dường như đã sớm đoán ra được đó là hắn, chẳng chút nào bất ngờ, nhẹ nhàng cười nói:

- Ta gọi nàng một tiếng lão bà bà đó là đã nể mặt lão nhân gia ấy, nếu gia tộc Ngân Câu đè ép ta, bổn thiếu gia ta cũng không kiêng cữ gì.

Kiếp trước Phong Phi Vân chính là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, đại nhân vật gì mà chưa từng thấy qua, nếu không phải vị lão bà bà này giúp hắn chém chết Tam gia thì hắn căn bản là không cần phải cung kính đối với nàng như vậy.

- Kính cô nương, người bớt giận, không cần phải tranh chấp với một tên phóng đãng quần là áo lượt kém hiểu biết này!

Trịnh Đông Lưu hết sức lo sợ, trực tiếp quỳ sát xuống mặt đất, rất lo người con gái trong xe giận dữ, như vậy thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Kính cô nương?

Nhất thời Phong Phi Vân ngây người ra, một lão thái bà tám mươi tuổi vậy mà gọi là "Cô nương", mẹ kiếp, Trịnh Đông Lưu này quả thật là buồn nôn.

Phong Phi Vân tự nhận là năng lực chịu đựng trong lòng hoàn toàn mạnh mẽ nhưng vẫn không có trình độ cường đại đến mức kêu một lão thái bà là cô nương, công phu nịnh hót của Trịnh Đông Lưu này cũng không tệ à!

Phong Phi Vân hung hăng hướng về mặt đất khạc một bãi nước miếng nhỏ, lúc này thật sự rất là buồn ói!

"Bộp bộp!"

Tiếng vỗ tay trong trẻo trong cổ xe vang lên.

Tiếp theo một cánh tay hết sức nhu mỹ vén tấm rèm lên, hiện ra rõ ràng đó là một cánh tay thon thon, khăn che mặt màu trắng, thân ảnh yểu điệu.

Đông Phương Kính Nguyệt đi ra, mang trên mặt cái khăn che mặt màu trắng, trên khăn che mặt còn có thêu một con tiểu hồ điệp màu xanh nhạt trong rất sống động, thật giống như linh tính mãi mãi vậy, cánh tay trắng ngọc ngà ôm một chiếc đàn tỳ bà màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khẩy khẩy dây đàn, một đôi mắt trong suốt mang theo một nụ cười nhìn chằn chằm Phong Phi Vân tựa như là đang suy nghĩ điều gì vậy.

Đây tuyệt đối là một người con gái đẹp làm cho người khác phải hít thở một cách khó khăn, cho dù vẫn còn mang khăn che mặt nhưng cũng không cách nào che giấu được vẻ đẹp của nàng, đây chính là một mỹ nữ từ trong ra ngoài, mang theo hơi thở cao quý thánh thiện.

Thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản, luồng khí phách kia tuyệt đối không phải là con gái nhà bình thường có thể học được.

Con mắt của Phong Phi Vân trợn tròn, cả người cứng ngắc nhìn Đông Phương Kính Nguyệt đang từ trên cổ xe bước xuống, giống như là thất quỷ vậy, cơ thể bắt đầu run rẩy, nắm tay không kìm được siết chặc phát ra thanh âm "Khanh khách!"

Bây giờ trái tim của hắn giống như là quyện đao lại, huyết dịch cả người đều sôi trào lên!

Thiên hạ tại sao có thể có hai nữ nhân có khí chất giống nhau như vậy, quả thực là Đông Phương Kính Nguyệt ở trước mắt giống Thủy Nguyệt Đình như đúc, giống như hàm yên xuất trần vậy, thánh thiện mờ ảo như nhau.

Thù hận lên men ở trong lòng sau đó biến thành từng đợt sóng lớn ngập trời, chìm ngập trong hai mắt hắn, bao phủ lý trí của hắn.

Hàm răng của Phong Phi Vân cắn chặt, ngực đau đến co giật, hét lớn một tiếng:

- Thủy Nguyệt Đình, đừng tưởng rằng cô mang cái khăn che mặt đó thì ta không nhận ra cô, tình thù kiếp trước ân oán kiếp này, chúng ta không chết không thôi. Tiện nhân, chết cho ta.

Đông Phương Kính Nguyệt bị tiếng rống này của Phong Phi Vân làm cho hơi sững sờ, tâm trạng hơi chấn động một chút, có thể cảm giác được lúc này Phong Phi Vân đang hận thù vô tận, hận thù xen lẫn bi ai mà thống khổ.

Đây là do hận một người biết bao nhiêu mới có thể nhớ mãi không quên như vậy, mới có thể làm cho lý trí của một người mất đi như thế?

Thế nhưng ... Thủy Nguyệt Đình là ai?

Đông Phương Kính Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, chăm chú nhìn thật kỹ giống như một vị tiên nữ giáng trần đứng kiên định ở đó, trong lòng tràn đầy khó hiểu, ý nghĩ thù hận của Phong Phi Vân tại sao lại nhằm vào nàng?

Quyền phong đã như thanh kiếm đập thẳng vào mặt!

"Ầm!"

Đôi mắt tuyệt đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt có hơi ngẩng lên, vẫn chưa có phản ứng đã đối mặt với Phong Phi Vân đang xung phong liều chết lao tới, vung mạnh một quyền, bên phải nhào đến một quyền nữa, làm cho nàng bị quật ngã trên mặt đất, đàn tỳ bà màu đỏ nàng đang ôm trong tay đều bị Phong Phi Vân đá bay ra ngoài.

Một quyền này thật sự là quá bất ngờ, làm cho hàm của Trịnh Đông Lưu thiếu điều muốn rơi xuống đất!

Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Ngọc Lan
24 Tháng hai, 2023 11:38
truyện ổn đề cử
Thập Bát Nương
12 Tháng một, 2023 10:24
đọc hơn 300 chương mà main gặp rất nhiều gái, ai cũng miêu tả xinh đẹp tuyệt trần. cảm giác bị nhàm. các truyện khác cũng có gái, nhưng không phải tình tiết nào cũng có. đây tác giả lấy gái làm trụ cột thúc đẩy câu chuyện luôn quá ://
Hieu Le
30 Tháng chín, 2021 10:57
một bộ truyện đáng xem ai xem comment của mấy ông đi trước đừng tin đọc tới chương cuối cùng và cảm giác mình hóa thân thành main cảm xúc buồn k tả được
Dương Vinh Quang
10 Tháng năm, 2021 23:08
Truyện nội dung lủng củng quá. Đọc hơn trăm chap bỏ.
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2020 18:42
vãi l thằng main sống 2 đời mà hành sự như thằng ngáo đá vậy. còn yếu mà đi khắp nơi gây sự, ko biết tính toán, như thằng trẻ trâu. nghe hay đọc thử đọc mấy chương đầu ko nhai nỗi
Trọng Nguyễn
18 Tháng chín, 2020 12:44
l lll. llbll/;nllnlllll[,, ,nnlllnlnllllllnllllnnlpn pn mmpA
Hieu Le
31 Tháng tám, 2020 20:08
nhiều ngưo
linhmin97
08 Tháng mười hai, 2019 04:43
Cái nào chả có tương sinh tương khắc. Phượng hoàng dục hỏa cũng sẽ có đứa phá đc dục hỏa. Các ông cứ lối mòn đọc thì tác giả sao gọi là sáng tác truyện. Bê luôn truyện cũ vào cho n vừa ý các ông.
Mộng Nhiễm
04 Tháng mười, 2019 01:24
Tác giả này không thích viết “Ngôn tình” có CP,
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 22:26
Toàn bộ giải quyết trong một chương cuối :sweat_smile:ok, coi như là có Cp đi! Hạo Hạo cha đẻ cũng thật (...)
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 17:43
Nếu những gì xảy ra với nguyên thân là con điên xuyên qua nữ làm, cầu mong nữ9 khiến nó chịu gấp trăm lần hoàn trả! Nguyên thân quá vô tội, hiểu chuyện lại kiên cường, cô bé không đáng bị đối xử như thế
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 17:34
Đã 72% :sweat_smile: si mê nữ9 cũng ko ít, mà ko biết có nam9 ko đây :d
Marshmallows
02 Tháng mười, 2019 22:05
Truyện này có nổi nam 9 sao ?
ngoclang90
24 Tháng chín, 2019 14:00
truyện mới lạ. Nữ điên cường, tội bé Quân Hạo
39397979
23 Tháng chín, 2019 11:04
*** s miêu tả con gái nhiều z, mà nvc gặp đứa nào cug đẹp k z. cmt khen nhiều t cố thử xem. nãn ***
39397979
22 Tháng chín, 2019 20:13
thấy cũng có cmt khen đọc thử xem sao, đọc dc hơn 100 s mà quải quá. Mang tiếng kiếp dc vô địch 1 giới, sống hơn ngàn năm, tộc trưởng 1 tộc mà sống lại s ngu ngu s ấy, ăn cây linh thảo k có cái linh chu chết mịa r, r gây thù vs con ĐPKN nữa, lần đầu nó che mặt khí chất giống nhau mà ncv thấy cái như ngáo đá zô bem r bị truy sát, lần sau thấy dc cái mặt lại ngáo tiếp... thêm cái j mà kiếp trước bị phụ nữ giết r hận ra k tin mà thấy gái là tơm tớp. mới hơn 100 chương mà thấy tuyến nv nữ dc 3 con r. hận hận cl.
Hieu Le
20 Tháng bảy, 2019 19:00
đọc thử
Hieu Le
18 Tháng tư, 2019 20:53
nghe giống nhĩ căn vại
Quang Trần
23 Tháng ba, 2019 19:03
Mình cho mấy bạn đọc sau ý kiến nhá . Truyện nào cũng vậy vào đọc rồi xem hay ko , ko hay ta bỏ chứ đừng coi mấy cái bình luận coi chừng mất một bộ truyện hay . Vs lại truyện mà mỗi người một sở thích khác nhau nên đọc commet ko biêt đc là truyện đó có hay hay ko đâu
Khánh
06 Tháng chín, 2018 10:54
sàm quá,phượng hoàng thì phải phục sinh chứ,drop luôn từ c1
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:14
nhân sinh như một trò đùa quái ác dài vô tận
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:12
kết kể về Tu Tiên vô tình, ko do ta ko có tình. Do tình phai theo năm tháng, trăm năm, nghìn năm, vạn năm, Nếu vạn năm ko đủ thì 10 vạn, trăm vạn năm. Nếu trăm vạn năm ko đủ vì ngàn vạn .. vạn vạn năm. Nếu thời gian ko đủ, thì nhân sinh sẽ đủ. Thấy từng người thân, thương yêu lần lượt ra đi. Thấy các cảnh vật thân thuộc lần lượt mất đi. Rốt cuộc ta ko còn gì cả, ...Chỉ.. còn chính mình... ta khi đó phải trang bị sự vô tình lãnh khốc, vì ta sợ.. lần nữa..ta đau khổ.. bởi những thứ ta mất đi
Hieu Le
29 Tháng bảy, 2018 16:25
Truyện này đọc lâu rồi. Giờ thấy lại nhưng không muốn đọc. =)) kết buồn
Dưa Hấu
13 Tháng bảy, 2018 08:57
truyện này lúc đầu khoảng 80c ổn về sau lan man lại còn xxx tác giả nghèo í tưởng chưa kể... nói chung là 6/10 đấy là mình còn ai ghé cũng nên đọc thử.
paruce
11 Tháng bảy, 2018 13:54
đọc đến mấy chục chương đầu, truyện hay, Hạo Hạo cưng ơi là cưng chịu k nổi :)))))))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK