Chỉ là bên cạnh gốc hoa hồng kia có một lão giả râu bạc trắng ngồi đó, hằng cổ bất động, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm, đã từng có tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh muốn trộm hoa, đều bị hắn chém giết, thi thể vùi dưới mặt đất, biến thành chất dinh dưỡng cho cây.
Cây hoa hồng này lai lịch không nhỏ, từng sinh trưởng trên một đại mộ phần trong Thượng Cổ di chỉ, chính là bị một vị thất phẩm Tầm Bảo Sư đào về, cấy ghép vào thánh địa vực của Linh Bảo Tháp, có tuyệt đỉnh cao thủ thủ hộ.
- Bà mẹ nó, chẳng lẽ là một cây Tử Trúc trên 《 Linh Bảo Bài Danh Thủ Trát 》, nghe đồn từng có một vị hiền giả, Niết Bàn trên cây Tử Trúc kia, thiếu chút nữa đã thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiên Đạo thôn phệ.
Tất Ninh Suất nhìn qua một cây Tử Trúc trong nước ở phía trước, hai chân cứ thế mà dừng lại, lần này thật sự là không nỡ đi rồi.
Đây là một cây Tử Trúc hiền giả ngộ đạo, cao tới ba trăm tám mươi mét, còn to hơn cả thùng nước, tựa như một cây thần thụ màu tím, lá trúc cũng đính vào đám mây.
Tất Ninh Suất bị chấn động được không nhẹ, muốn đi đào cây Tử Trúc kia đi, nhưng lại bị Phong Phi Vân ngăn cản lại.
- Trên đỉnh Tử Trúc có tuyệt thế tiền bối đang ngộ đạo, ngươi nếu muốn mất mạng thì hãy đi đi!
Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác ngày đầu tiên đi vào địa vực Linh Bảo Tháp đã phát hiện ra sự bất phàm của gốc Tử Trúc này, muốn mở động phủ dưới Tử Trúc, nhưng lại một thanh Thiên Đao cấp bậc Linh Khí ngăn trở, nếu không lui được nhanh thì đã bị chết dưới đao rồi.
Tất Ninh Suất tuy rằng không phải Tầm Bảo Sư, nhưng Linh Giác lại cao đến dọa người, chính là hơn 100 lần thường nhân, không hề thấp hơn Phong Phi Vân, phát giác được trên đỉnh Tử Trúc có khí tức khủng bố truyền ra, khiến người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tuy rằng trong lòng rất không bỏ, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.
- Tương lai sau khi vượt qua Địa Kiếp, hướng Thiên đọa mệnh thì ta nhất định sẽ trở về tận diệt Linh Bảo nơi đây.
Tất Ninh Suất và Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng đều nghĩ thế, nhưng hai người đều không nói ra, giả bộ lạnh nhạt, trên đường đi, lại gặp rất nhiều Linh Bảo, nhưng bọn hắn đều không hề lưu luyến, trực tiếp đi qua.
Sau khi tiến vào phạm vi trăm dặm của Linh Bảo Tháp, hai nam tử mặc cổ giáp màu bạc liền từ lòng đất lăng không toát ra, cầm trong tay chiến thương, ngăn cản hai người lại.
- Linh Bảo Tháp trọng địa, không phải tôn sư Linh Bảo Tháp không thể tự tiện xông vào, hai tiểu bối, nhanh chóng rời đi.
Trong đó có một ngân giáp nam tử trầm giọng nói, nếu không phải thấy Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất ăn mặc áo bào trắng đại biểu cho học viên Vạn Tượng Tháp thì bọn hắn c đã trực tiếp ra tay, căn bản sẽ không nói nhảm như vậy.
Phong Phi Vân từng đi qua Linh Bảo Tháp một lần, nhưng là có tôn sư tiếp dẫn, cũng không gặp được ngân tướng thủ hộ Linh Bảo Tháp.
Hai tôn ngân tướng này thập phần cường đại, mang đến cho người cảm giác thâm bất khả trắc, căn bản không thể địch nổi.
- Ta chính là Thần Vương truyền nhân, phụng mệnh Thần Vương mà đến.
Phong Phi Vân từ trong Giới Linh Thạch lấy ra một khối lệnh bài màu đen, lớn chừng bàn tay, nặng đến 99 cân, trên đó khắc lấy hai chữ cổ "Thần Vương", có khí tức khiếp người từ bên trong lao ra, phun ra nuốt vào vầng sáng, tựa như Thần Vương đích thân tới vậy.
Đông! Đông!
Hai ngân tướng kia đồng thời dừng lại thương, quỳ một chân trên đất:
- Bái kiến Thần Vương.
Lệnh bài của Thần Vương đương thời chỉ có một khối, đại biểu có ý chí Thần Vương, dùng tài liệu giống như "Thần Tỉ" trong tay Tần Đế, "Hậu Lệnh" trong tay Thần Hậu luyện thành, truyền thừa mấy ngàn năm, ẩn chứa vô thượng thánh uy của Goàng gia .
Thần Vương Lệnh, nặng 99 cân.
Thần Tỉ, nặng 308 cân.
Hậu Lệnh, nặng 63 cân.
Đều là cùng một loại thần thiết hiếm thấy tạo thành, đã bị dùng hết, đương thời khó có thể tìm ra một lượng nào nữa
Phong Phi Vân tuy rằng đã đạt được Thần Vương Lệnh, nhưng vẫn chưa được Thần Vương Lệnh tán thành, chưa được phong làm Thần Vương, cũng không có khả năng lưu lại lạc ấn trên Thần Vương Lệnh, không được tán thành, cũng không thể phát huy ra Thánh uy mà lịch đại Thần Vương tích lũy trong Thần Vương Lệnh được.
Gặp Thần Vương Lệnh, như gặp Thần Vương, hai ngân tướng này sao dám không bái.
- Hai vị tiền bối xin đứng lên!
Phong Phi Vân tự nhiên không dám quá mức 'trang Bức', rất nhanh liền thu lại Thần Vương Lệnh.
Hai vị ngân tướng lúc này mới đứng dậy, vội vàng nhường đường cho Phong Phi Vân, Thần Vương và Linh Bảo tháp chủ đều là người hoàng tộc, Thần Vương điều động đệ tử đến Linh Bảo Tháp, tự nhiên là chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa bọn họ cũng đều biết, Phong Phi Vân vốn từng là đệ tử Linh Bảo Tháp, xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, mới được Thần Vương thu làm đệ tử.
- Thần Vương vậy mà lại truyền Thần Vương Lệnh cho hắn, xem ra thật là muốn bồi dưỡng hắn thành Thần Vương đời sau rồi.
Một ngân tướng trong đó nhìn vào sâu trong rừng trúc, hai thiếu niên áo trắng kia cũng đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng lưng.
- Muốn trở thành Tân Thần Vương, thì nhất định phaỉ bách chiến bách thắng, tiếp nhận khiếu chiến từ Vương giả tuổi trẻ, giẫm trên từng đống thi cốt, đạp vào vô thượng đỉnh phong. Đương kim lão Thần Vương, không phải cũng như vậy đi tới sao, đó là một đường máu tươi, một đường bạch cốt.
Một tôn ngân tướng khác cảm thán nói.
Hai thần tướng đều hai mặt nhìn nhau, sau đó lại trầm vào lòng đất, bọn hắn chỉ là người thủ hộ, không dám lại tiếp tục nhiều lời.
Qua được cửa ải hai ngân tướng kia, trên đường đi lại gặp thêm mấy người thủ tháp, tu vị một người cao hơn một người, thậm chí có nhân vật cấp bậc nửa bước cự kình đi ra ngăn cản.
Nhưng sau khi thấy được Thần Vương Lệnh thì nguyên một đám đều hành lễ, sau đó tránh lui, một lần nữa ẩn thân vào chỗ tối.
- Ta kháo. . . Phong huynh, lệnh bài kia của ngươi, có thể cho ta mượn chơi hai ngày không?
Từ sau khi thấy Phong Phi Vân lấy Thần Vương Lệnh ra thì Tất Ninh Suất liền trông mà thèm không thôi, ánh mắt tùy thời đều nhìn vào trên người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đối với hắn cực kỳ đề phòng, dấu Thần Vương Lệnh ở trong Giới Linh Thạch, lại nắm chặt Giới Linh Thạch trong tay, hắn căn bản là không có đường nào để động thủ cả.
- Ta với ngươi rất quen thuộc sao?
Phong Phi Vân không muốn ở gần hắn, cách hắn rất xa, sợ ngay cả quần lót trên người mình không cẩn thận cũng sẽ bị hắn lột mất.
- Quen thuộc a! Chúng ta chính là Đạo (trộm) môn song kiệt, thiên hạ không chỗ nào không trộm, không gì không dám trộm, tương lai nhất định sẽ danh chấn thiên hạ.
Ánh mắt Tất Ninh Suất nhìn chằm chằm vào Giới Linh Thạch trong tay Phong Phi Vân, trong mắt tách ra kỳ quang, hắn đã nhận ra Giới Linh Thạch.
Giới Linh Thạch là linh thạch bài danh đệ thập tứ, trân quý không dưới một kiện Linh Bảo, khiến hắn cực kỳ động tâm.
Phong Phi Vân nắm Giới Linh Thạch càng chặc hơn, nói:
- Đã đến Linh Bảo Tháp, Ẩn Tằm Sa La bị giấu ở tầng thứ 81, ngươi mau đi rồi trở về.
Phong Phi Vân phong khinh vân đạm đứng ở nơi đó, tựa hồ căn bản không định tiến vào Linh Bảo Tháp.