Mục lục
[Dịch] Linh Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi trên đại đạo cung hạp ba ngàn dặm, cuối cùng sẽ dẫn tới Nam Thiên Môn.

Nam Thiên Tự nằm trong thần đô.

Dọc theo con đường cái, một đường đi thẳng về hướng nam, đi tới cuối con đường cái này có một tòa thành xây bằng đá trắng, cao tới hai ngàn bảy trăm tám mươi hai trượng, phật điện thiên cung tám trăm tòa, thiên hạc kim thú bay trên núi.

Nam Thiên Tự vốn chỉ là một tìa miếu nhỏ trên núi, căn bản không thể nào so sánh với Sư Am là thánh địa phật môn, nhưng mà mấy trăm năm gần đây phát triển mạnh, luận khí thế và quy mô đã đuổi kịp và vượt qua Sư Am.

Trên phố có đồn đãi, bởi vì chủ trì Nam Thiên Tự là Đại Phật Di Lặc và cũng là bạn tri kỷ của thái sư đương triều, các nương nương và phu nhân vương hầu trong nội cung, phần lớn đi tới Nam Thiên Tự thắp hương cầu phúc, hai trăm năm trước, Tấn Đế càng vấn đỉnh tế thiên.

Tám trăm phật điện, cũng dựng lên như thế.

Thời điểm đồng xa đi tới bên ngoài Nam Thiên Môn, mặt trời đã xuống đỉnh núi.

Chưa từng có đại môn chùa miếu nào có thể nguy nga bàng bạc như thế, tấm biển vàng ròng dài chừng mười mét, nặng chừng vạn cân, hai đỉnh đồng làm bằng Xích Đồng Đinh lớn như đầu người, trước cửa tu kiến mười hai cây kim trụ, phía trên trạm trỗ long phượng, có uy thế phi thăng cửu thiên.

Trời chiều chiếu vào cây cột màu vàng, bốc lên ánh sáng màu vàng chói lọi.

Phong Phi Vân ngồi trong đồng xa, một tiểu sa di mặc trăng y màu trắng dẫn hắn vào Nam Thiên Tự.

Tiểu sa di này chừng sáu bảy tuổi, đầu trọc tròn tròn, tỏa ra bảo quang, đôi mắt thanh tịnh giống như khối bảo thạch đen trắng, ánh mắt thành kính mà trang nghiêm, có cảm giác như nhìn thấu thế gian.

- Tiểu hòa thượng, Nam Thiên Tự của các ngươi tu kiến thật tráng lệ.

Phong Phi Vân đi theo sau, dọc theo cầu thang tạo hình bạch ngọc, đi thẳng lên đỉnh núi.

- Trong mắt phật không có giàu và nghèo, kim ngọc bề ngoài nhưng bên trong đen tối.

Tiểu sa di cười nói.

Phong Phi Vân phải nhìn thẳng tiểu sa di này rồi, ánh mắt của hắn nhìn qua vị trí cách tiểu sa di hai ba thước, ở đó có vòng xoáy nhưng mà không chạm vào chân thân của tiểu sa di nửa phần.

Thần đô đúng là ngoại hổ tàng long, một tiểu sa di đã có tu vị như thế.

- Thí chủ tới đâu dâng hương hay bái phật?

Tiểu sa di cười nói.

Phong Phi Vân nói:

- Cả hai có gì khác nhau sao?

- Tự nhiên khác nhau, dâng hương là cầu phật, bái phật là kính phật, cả hai không thể như nhau được.

Tiểu sa di nói ra.

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Ta tới đây không phải dâng hương, cũng không bái phật, là tới gặp một người.

Chợt tiểu sa di dừng bước lại, xoay ngươi ngẩng dầu, nhìn qua Phong Phi Vân, nói:

- Thì ra thí chủ là yêu ma chi tử, khó trách ma sát khí nặng như thế, ta vốn tưởng rằng là Đông Phương Kính Thủy trên thượng sử thi thiên hạ bảng tới, không ngờ là thám hoa lang của hạ sử thi thiên tài bảng.

Thì ra hắn không nhìn thấu tiểu hòa thượng này, hắn cũng đã nhìn thấu mình, nội tâm Phong Phi Vân cẩn thận.

Phong Phi Vân cười nói:

- Xem ra tiểu sa di đã biết ra muốn gặp ai rồi?

Tiểu sa di gật đầu, nói:

- Thần phi nương nương đang ngụ ở Thanh Đan Viện. Thần phi nương nương trách trời thương dân, loạn thế hàng lâm nhiều tai kiếp, sát kiếp phủ xuống, đã tới đây cầu phúc ba ngày, hy vọng thần linh có thể phù hộ Thần Tấn vương triều quốc thái dân an.

- Tiểu sa di ngươi cũng biết được không ít a.

Phong Phi Vân cười nói.

- A di đà phật, tiểu tăng cái gì cũng không biết.

Tiểu sa di chắp tay trước ngực, cúi đầu với Phong Phi Vân, sau đó tăng y bồng bềnh như mây.

Bá!

Phong Phi Vân chân đạp luân hồi, thân thể hóa thành gió táp, nhảy lên vách đá đi lên phật điện, sau khi tiểu sa di mất bóng, Phong Phi Vân mới hạ xuống đất, ngẩng đầu nhìn qua tòa phật điện cổ xưa.

- Thanh Đàn Viện.

Phong Phi Vân tươi cười vui vẻ, sau đó không cố kỵ đẩy cửa đi vào.

Lúc này ánh trăng chiếu vào bên trong, từng đạo ánh sáng từ trên cao chiếu xuống đáy sông, tỏa ra ánh trăng nhàn nhạt.

Một bước tiến vào Thanh Đàn Viện, hắn liền cảm nhận được khí tức thanh nhã lịch sự bên trong, hít sâu mấy hơi, huyết nhục trong người như được rửa qua một lần, mang theo khí lưu đục ngầu.

Thanh Đàn Viện này nằm ở một góc Nam Thiên Tự, phương bắc là vách núi ngàn trượng, nhìn qua đã thấy thành viện mấy trăm dặm.

Phong Phi Vân đạp vào con đường đá xanh, đi vào con đường nhỏ, xuyên qua rừng cây thanh đàn cổ mộc, đi vào một cánh cửa.

Cánh cửa phật viện này chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ thấp, bên ngoài nhà gỗ có tượng phật đồng, còn có la hán các loại.

Phong Phi Vân khoanh tay trước ngực, đứng cúi đầu với nội viện, nói:

- Vãn sinh Phong Phi Vân tới đây bái kiến Kỷ phi nương nương.

Trong phòng phật đăng rung động.

Không có bất cứ âm thanh nào vang lên.

Đối với nhân vật như thần phi nương nương, không có bất cứ tu sĩ nào dám dùng thần thức dò xét, đó là đại bất kính với thần phi, Phong Phi Vân tự nhiên không tùy tiện đi dùng thần thức dò xét người trong nội viện.

Trầm mặc một lát, Phong Phi Vân chậm rãi tiến lên đi về phòng gỗ.

Két!

Đẩy cửa ra.

Trong nhà gỗ có một phật đường đơn giản, có một tượng phật còn một bát hương đang cháy, nhưng mà không có người nào.

Phong Phi Vân ngửi nhẹ, có thể ngửi được hương vị bạch lam hương hoa trong phòng, đó là hương vị giống như tờ bái thiếp được gửi tới, chứng minh Kỷ Linh Xuân đã ở đây.

- Không ở đây?

Phong Phi Vân quay đầu đi nhanh ra khỏi phật đường, sợ bị người ta phát hiện mình xâm nhập vào nơi thần phi nương nương cầu phút, thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ, hắn phát hiện trong sân có một bóng người yểu điệu đang đứng.

Cô gái này ăn mặc đơn bạc, trên người chỉ có một màn lụa mỏng xanh như ẩn như hiện, đứng dưới ánh trăng, phác họa dáng người yểu điệu mà động lòng người của nàng.

Nàng đứng bên ngoài phật đường, bên cạnh vách núi, đứng dưới một gốc cổ thụ thanh đàn, nhìn ra xa xa.

Phong Phi Vân đi ra khỏi phật đường và quay ra ngoài, tổng cộng không tới hai hô hấp, nhưng mà cô gái này đang xuất hiện bên ngoài, Phong Phi Vân làm sao không kinh ngạc.

Phong Phi Vân tuy chỉ nhìn bóng lưng cuản nàng, nhưng mà bóng lưng đó đẹp tới cực điểm, khắc sâu vào trong đầu, khắc vào đáy lòng, không có bất cứ nam nhân nào nhìn thấy bóng lưng này còn có thể quên được.

Bước chân của Phong Phi Vân càng nhẹ nhàng hơn, đi tới cách nữ tử mười bước thì dừng lại, cung kính cúi đầu nói:

- Bái kiến thần phi nương nương!

Cô gái này chính là một trong bốn đại thần phi "Kỷ Linh Xuân", bởi vì Phong Phi Vân từ trên người của nàng gửi được bạch lam hương hoa.

Kỷ Linh Xuân vân không nhúc nhích, ngón tay đang sờ nhẹ lên tấm lụa tơ tằm trên vai, bờ môi mềm khẽ hé, nói:

- Ngươi chính là Phong Phi Vân?

Đây là giọng nói hết sức trẻ tuổi, không giống như tu sĩ sống một hai trăm tuoir, chẳng khác gì thiếu nữ mới lớn.

- Đúng là vãn bối!

Phong Phi Vân nói.

- Vãn bối? Ha ha, ta có già như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Ngọc Lan
24 Tháng hai, 2023 11:38
truyện ổn đề cử
Thập Bát Nương
12 Tháng một, 2023 10:24
đọc hơn 300 chương mà main gặp rất nhiều gái, ai cũng miêu tả xinh đẹp tuyệt trần. cảm giác bị nhàm. các truyện khác cũng có gái, nhưng không phải tình tiết nào cũng có. đây tác giả lấy gái làm trụ cột thúc đẩy câu chuyện luôn quá ://
Hieu Le
30 Tháng chín, 2021 10:57
một bộ truyện đáng xem ai xem comment của mấy ông đi trước đừng tin đọc tới chương cuối cùng và cảm giác mình hóa thân thành main cảm xúc buồn k tả được
Dương Vinh Quang
10 Tháng năm, 2021 23:08
Truyện nội dung lủng củng quá. Đọc hơn trăm chap bỏ.
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2020 18:42
vãi l thằng main sống 2 đời mà hành sự như thằng ngáo đá vậy. còn yếu mà đi khắp nơi gây sự, ko biết tính toán, như thằng trẻ trâu. nghe hay đọc thử đọc mấy chương đầu ko nhai nỗi
Trọng Nguyễn
18 Tháng chín, 2020 12:44
l lll. llbll/;nllnlllll[,, ,nnlllnlnllllllnllllnnlpn pn mmpA
Hieu Le
31 Tháng tám, 2020 20:08
nhiều ngưo
linhmin97
08 Tháng mười hai, 2019 04:43
Cái nào chả có tương sinh tương khắc. Phượng hoàng dục hỏa cũng sẽ có đứa phá đc dục hỏa. Các ông cứ lối mòn đọc thì tác giả sao gọi là sáng tác truyện. Bê luôn truyện cũ vào cho n vừa ý các ông.
Mộng Nhiễm
04 Tháng mười, 2019 01:24
Tác giả này không thích viết “Ngôn tình” có CP,
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 22:26
Toàn bộ giải quyết trong một chương cuối :sweat_smile:ok, coi như là có Cp đi! Hạo Hạo cha đẻ cũng thật (...)
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 17:43
Nếu những gì xảy ra với nguyên thân là con điên xuyên qua nữ làm, cầu mong nữ9 khiến nó chịu gấp trăm lần hoàn trả! Nguyên thân quá vô tội, hiểu chuyện lại kiên cường, cô bé không đáng bị đối xử như thế
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 17:34
Đã 72% :sweat_smile: si mê nữ9 cũng ko ít, mà ko biết có nam9 ko đây :d
Marshmallows
02 Tháng mười, 2019 22:05
Truyện này có nổi nam 9 sao ?
ngoclang90
24 Tháng chín, 2019 14:00
truyện mới lạ. Nữ điên cường, tội bé Quân Hạo
39397979
23 Tháng chín, 2019 11:04
*** s miêu tả con gái nhiều z, mà nvc gặp đứa nào cug đẹp k z. cmt khen nhiều t cố thử xem. nãn ***
39397979
22 Tháng chín, 2019 20:13
thấy cũng có cmt khen đọc thử xem sao, đọc dc hơn 100 s mà quải quá. Mang tiếng kiếp dc vô địch 1 giới, sống hơn ngàn năm, tộc trưởng 1 tộc mà sống lại s ngu ngu s ấy, ăn cây linh thảo k có cái linh chu chết mịa r, r gây thù vs con ĐPKN nữa, lần đầu nó che mặt khí chất giống nhau mà ncv thấy cái như ngáo đá zô bem r bị truy sát, lần sau thấy dc cái mặt lại ngáo tiếp... thêm cái j mà kiếp trước bị phụ nữ giết r hận ra k tin mà thấy gái là tơm tớp. mới hơn 100 chương mà thấy tuyến nv nữ dc 3 con r. hận hận cl.
Hieu Le
20 Tháng bảy, 2019 19:00
đọc thử
Hieu Le
18 Tháng tư, 2019 20:53
nghe giống nhĩ căn vại
Quang Trần
23 Tháng ba, 2019 19:03
Mình cho mấy bạn đọc sau ý kiến nhá . Truyện nào cũng vậy vào đọc rồi xem hay ko , ko hay ta bỏ chứ đừng coi mấy cái bình luận coi chừng mất một bộ truyện hay . Vs lại truyện mà mỗi người một sở thích khác nhau nên đọc commet ko biêt đc là truyện đó có hay hay ko đâu
Khánh
06 Tháng chín, 2018 10:54
sàm quá,phượng hoàng thì phải phục sinh chứ,drop luôn từ c1
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:14
nhân sinh như một trò đùa quái ác dài vô tận
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:12
kết kể về Tu Tiên vô tình, ko do ta ko có tình. Do tình phai theo năm tháng, trăm năm, nghìn năm, vạn năm, Nếu vạn năm ko đủ thì 10 vạn, trăm vạn năm. Nếu trăm vạn năm ko đủ vì ngàn vạn .. vạn vạn năm. Nếu thời gian ko đủ, thì nhân sinh sẽ đủ. Thấy từng người thân, thương yêu lần lượt ra đi. Thấy các cảnh vật thân thuộc lần lượt mất đi. Rốt cuộc ta ko còn gì cả, ...Chỉ.. còn chính mình... ta khi đó phải trang bị sự vô tình lãnh khốc, vì ta sợ.. lần nữa..ta đau khổ.. bởi những thứ ta mất đi
Hieu Le
29 Tháng bảy, 2018 16:25
Truyện này đọc lâu rồi. Giờ thấy lại nhưng không muốn đọc. =)) kết buồn
Dưa Hấu
13 Tháng bảy, 2018 08:57
truyện này lúc đầu khoảng 80c ổn về sau lan man lại còn xxx tác giả nghèo í tưởng chưa kể... nói chung là 6/10 đấy là mình còn ai ghé cũng nên đọc thử.
paruce
11 Tháng bảy, 2018 13:54
đọc đến mấy chục chương đầu, truyện hay, Hạo Hạo cưng ơi là cưng chịu k nổi :)))))))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK