Trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy tò mò, đồng thời lại tràn đầy thấp thỏm, phảng phất như có đồ vật gì đó đang kêu gọi hắn.
Xuyên qua từng sợi kim ti cùng ngân ti giống như kim sắc cùng ngân sắc bay múa.
Phong Phi Vân rốt cuộc đi vào trong sào huyệt, thấy được trong sào huyệt có một cỗ quang mang mênh mông mờ mịt, bên trong có đồ vật được một đoàn thanh sắc bao phủ.
Đó là một quả trứng, cao chừng một trượng, rất trong mà thần tính, phía trên lưu động từng đạo long khí, mỗi một đạo long khí đều giống như một căn dải lụa thần.
Nếu như Phong Phi Vân không mặc Long Lân Phượng bì y, chỉ cần bị bất kỳ một đạo long khí nào dính vào, thân thể đều sẽ bị ép đến hôi phi yên diệt.
- Đây... Đây chẳng lẽ là một quả trứng rồng?
Phong Phi Vân kinh ngạc đến không nói ra lời, cái này cũng thật không thể tưởng tượng được.
Một quả trứng rồng tại sao có thể có khí tức kinh khủng như thế, phải biết rằng cho dù là lúc Long và Phượng vừa mới ra khỏi trứng cũng liền tương đương với cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, trong đó có một ít Cuồng Long nghịch thiên cũng nhiều nhất có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ lục trọng.
Coi như là trứng rồng cũng không thể có khí tức kinh khủng như thế.
- Di, phá rồi!
Ánh mắt của Phong Phi Vân đều trừng lớn lên, một quả trứng rồng này dĩ nhiên là phá ra, ở vị trí phái dưới có một lỗ thủng lớn nửa thước, bên trong chảy ra quang mang mờ mịt, tường thụy vạn thiên, mang theo vị đạo thanh mát.
Phong Phi Vân cẩn thận suy tính, phát hiện lỗ thủng này ở rất nhiều năm trước đã bị vỡ ra, đại khái là hơn một vạn năm trước.
Hơn một vạn năm trước trứng rồng đã vỡ, ấu long bên trong là đi ra hay là chết ở trong trứng.
Thai chết ở trong trứng có khả năng không lớn.
Tám vạn năm trước, một vị cường giả của Long tộc mang theo một quả trứng rồng chạy ra khỏi Long tộc, nhưng mà lại ở nửa đường bị người của Long tộc đuổi giết rồi đánh chết, sau đó long thi bị một vị lão tổ của Cửu Uyên tiên thành mang về nhân loại quốc độ.
Chuyện này lại khiến cho Cửu Uyên tiên thành chọc vào tai họa ngập đầu, sứ giả của Long tộc đi đến muốn lấy về quả trứng rồng này, nhưng mà lại không biết nguyên nhân gì lúc ấy các trưởng bối của Cửu Uyên tiên thành cũng không biết sự tồn tại của trứng rồng, song phương chiến đấu với nhau, cuối cùng sứ giả Long tộc vẫn lạc, Cửu Uyên tiên thành tiêu diệt.
Sau đó lại có cường giả của Long tộc phủ xuống Cửu Uyên tiên thành, khiến cho cả Cửu Uyên tiên thành đều chìm vào lòng đất, bao gồm long thi cùng trứng rồng, hết thảy đều bị chôn.
Vị cường giả của Long tộc kia là ai, vì sao phải che giấu hết thảy?
Hơn nữa lúc ấy Cửu Uyên tiên thành chiếm được long thi, vì sao lại không nhận được trứng rồng, hết thảy sau lưng chuyện này lại cất giấu cái bí ẩn gì?
Cửu Uyên tiên thành nếu như chiếm được trứng rồng nhất định sẽ giao ra, bọn họ tuyệt đối không dám đánh một trận tử chiến với Long tộc, cái này chỉ có thể nói rõ lúc ấy bọn họ thật sự không biết sự tồn tại của trứng rồng.
Những điều này là do Phong Phi Vân lợi dụng khí tức trên thân trứng rồng, sau đó sử dụng Đại Diễn thuật suy tính ra.
Phong Phi Vân cảm giác sau lưng chuyện này có chút kỳ lạ, còn có một chút chân tướng bị che giấu, ngay cả thiên cơ đều bị xóa đi, ngay cả Đại Diễn thuật đều suy tính không ra nguyên nhân trong đó.
- Đầu long thi kia ở trong Long tộc đến cùng là có thân phận gì, vì sao lại không tiếc trở thành phản đồ mà đem quả trứng rồng đó mang ra Long tộc?
Long tộc cùng Phượng tộc giống nhau là đều có năng lực sinh sản thấp, tộc nhân hết sức thưa thớt, mỗi một quả trứng rồng đều có thể nói là vô thượng côi bảo của cả chủng tộc, sẽ được bảo vệ nghiêm mật nhất.
Một quả trứng rồng đặt ở trong Long tộc có thể nói là quá an toàn, vì sao long thi lại không tiếc lấy tính mạng làm đại giá mà đem nó mang ra ngoài?
Chẳng lẽ trong Long tộc có người muốn bất lợi với quả trứng rồng này?
Phong Phi Vân minh tư khổ tưởng, nhưng mà lại cũng không hiểu rõ được.
- Còn có một chỗ trọng yếu nhất, lấy năng lượng ẩn chứa trên thân quả trứng rồng này đều có thể thấy được ấu long dựng dục trong đó tuyệt đối là khó lường, nó đi nơi nào rồi, nếu như nó chưa chết, hiện tại nhất định là tồn tại vô cùng kinh khủng.
Long tộc nhưng không giống Nhân tộc, thiên phú của Long tộc cực mạnh, cơ hồ đều có thể Niết Bàn sáu lần, đây thuộc về thiên phú của chúng nó, trong đó có một chút thiên tư cao liền có thể đạt tới Niết Bàn tầng thứ bảy, dĩ nhiên Long tộc có thể đạt tới Niết Bàn tám lần như cũ tương đối thưa thớt.
Hơn nữa Long tộc cho dù không tu luyện, lực lượng cũng sẽ tăng trưởng, đạt tới Vũ Hóa đệ nhất trọng mới xem như vừa mới trưởng thành.
Cho nên nói cho dù là một con rồng kém cỏi nhất đều có thể đạt tới Vũ Hóa đệ nhất trọng.
Trong một vạn ức Nhân tộc chưa hẳn có thể xuất ra một thiên kiêu Niết Bàn sáu lần, nhưng mà mỗi một thành viên của Long tộc đều có thể đạt tới trình độ này, đây chính là nguyên nhân mà Long tộc cường thế.
Ở trong Nhân tộc, có thể đạt tới Niết Bàn đệ lục trọng đều đã coi như là vô thượng thiên kiêu, có thể được gọi là đệ nhất thiên tài của một cảnh, được vô số người nhìn lên, ở trong mắt con nối dõi Long tộc cũng là có chuyện như vậy, vừa vặn đạt tiêu chuẩn.
Nếu như nói đầu ấu long kia ở hơn một vạn năm trước đã xuất thế mà nói, như vậy bây giờ cảnh giới mà nó có thể đạt tới khẳng định là tương đối đáng sợ, nó trở lại Long tộc báo thù hay là đã đi nơi khác rồi?
Ngón tay của Phong Phi Vân đụng lên trên vỏ trứng, một đoàn thanh sắc quang vựng tan ra, một cỗ cảm giác hết sức khó hiểu tràn vào trong đầu, loại cảm giác này hết sức ấm áp, giống như là trở về trong vòng tay của mẫu thân, yêu ma chi huyết trong thân thể vào giờ khác này lần nữa trở nên cuồng bạo, điên cuồng tán loạn trong thân thể.
- Oanh!
Đầu của Phong Phi Vân phảng phất như là bị nổ tung, cả người đều đang run rẩy mãnh liệt, đột nhiên thiên toàn địa chuyển một cái, trên da lần nữa lại mọc ra lân phiến, thân thể trở nên càng lúc càng dữ tợn, giống như là muốn hóa thành một đầu Nghiệt Long.
Phong Phi Vân vội vàng ôm đầu, cả người đều đau đến phát run, đây là một cỗ đau đớn đến cốt tủy cùng linh hồn.
Cước bộ của Phong Phi Vân lảo đảo, đem đầu đụng vào trên vỏ trứng, phát ra từng tiếng vang "leng keng".
- Chẳng lẽ là sắp chết rồi?
Phong Phi Vân từ trước đến giờ còn chưa thống khổ giống như hiện tại, thân thể dường như muốn vỡ ra, ngay cả xương cốt đều muốn hóa thành phấn vụn, da đã bị máu tươi thấm ướt, giống như là hóa thành một người huyết sắc.
Những cường giả kia đứng ở nơi xa, trên lưng đều phát rét, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được đau đớn mà giờ phút này Phong Phi Vân phải trải qua.
Trong lúc vô tình Phong Phi Vân chui vào trong quả trứng rồng kia, thân thể co lại thành một đoàn, bên trong trứng rồng có một cỗ khí tức nhu hòa quen thuộc thẩm thấu vào trong thân thể hắn, giảm nhẹ cỗ đau đớn kia.