Mới vừa rồi Phong Phi Vân liền thấy được lực lượng của đạo thanh sắc quang hoa kia đem hai vị Vũ Hóa hiền giả đều bắn giết, hơn nữa thanh sắc quang hoa còn không phải là lực lượng của long thi.
Lúc này đã không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cả đám đều thối lui đến bên ngoài cách vẫn thạch năm dặm, ngay cả lão nhân đầu đội kim quan cùng với tăng nhân thân mặc áo bào xích hồng sắc kia đều không ngoại lệ.
- Hai người kia là ai?
Phong Phi Vân hỏi.
Hai mắt của Tất Mỗ Gia sáng quắc, lông mày nhấc lên, nói:
- Lão gia hỏa đầu đội kim quan, thắt lưng mang ngọc đái kia chính là... Tổ thúc của Cảnh chủ Hoàn Thiên cảnh, ở Hoàn Thiên cảnh dẫm chân một cái là có thể để cho mặt đất chấn động.
- Lão lừa ngốc mặc áo bào hồng sắc kia hẳn là tới từ một tòa Thái cổ thánh phật miếu.
Tất Mỗ Gia thấp giọng mà nói:
- Hai lão lang đầu này đều không dễ trêu chọc.
Ở thời điểm Tất Mỗ Gia nói ra tên bọn họ, lão nhân đầu đội kim quan cùng hòa thượng thân mặc đại hồng bào kia đồng thời xoay người, hướng bên này liếc mắt một cái, hiển nhiên là thần thức của bọn họ cảm ứng được có người đang ở sau lưng nói ra danh húy của bọn họ.
Tất Mỗ Gia vội vàng câm miệng, nhanh chóng xoay người, dùng cái mông đối mặt với hai người này, tựa hồ là không muốn để cho hai người này thấy mặt của hắn.
- Kháo! Lão hàng này cùng Tất Trữ Suất như nahu đều là tay chân không sạch sẽ, khẳng định từng tại cảnh phủ chủ của Hoàn Thiên cảnh và Thái cổ thánh phật miếu trộm đồ vật.
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy, cảm thấy Tất Mỗ Gia nhất định là có tật giật mình.
Lão giả đầu đội kim quan cùng với tăng nhân mặc đại hồng bào kia rất nhanh liền quay đầu lại, nhìn khối vẫn tahchj hỗn độn mờ mịt khổng lồ kia.
- Khụ khụ!
Một trận âm phong thổi qua, một lão ẩu thân thể còng xuống, chống một cây quải trượng hướng bên này di tới, một bàn tay khô héo che lấy miệng, phát ra tiếng ho khan già nua.
Nàng đi nhanh tới đây, tóc tai bù xù, giống như là một lão quỷ mới từ địa ngục bò ra.
- Mẹ nó, lại là lão ẩu này!
Sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy lão ẩu này liền vội vàng trốn vào một tòa phế tích tan hoang.
Một tòa phế tích này đã tương đối tàn phá, chỉ còn một chút vách tường cùng mái ngói bị vỡ, chỉ là độ dày của bức tường đã mấy chục thước, có thể tưởng tượng được nơi này từng đã phồn hoa và to lớn như thế nào.
Lão ẩu này chính là lão thái bà lừa bịp kia mà Phong Phi Vân gặp được trên chiến trường vạn tộc, tuyệt đối không phải là kẻ hiền lành.
- Mẹ ơi! Là nàng, là nàng...
Tất Mỗ Gia cũng ẩn nấp qua, đặt mông đem Phong Phi Vân đẩy ra, trốn đến phế tích.
Phong Phi Vân có chút kinh ngạc, nói:
- Mỗ Gia, ngươi biết nàng?
CÓ thể đem Tất Mỗ Gia hù dọa thành như vậy, lão thái bà này xem ra địa vị thật không nhỏ.
Ánh mắt của Tất Mỗ Gia híp lại thành một đạo khe hở, kinh ngạc nói:
- Ngươi cũng biết nàng?
Phong Phi Vân gật đầu, chua xót nói:
- Coi như là biết đi!
- Vậy ngươi có thiếu tiền của nàng không?
Tất Mỗ Gia nói.
Phong Phi Vân càng thêm chua xót nói:
- Ngược lại là có, vốn là chỉ thiếu 480 vạn khối linh thạch, sau đó liền tăng lên bốn ức tám ngàn vạn khối linh thạch.
- Ngươi viết phiếu nợ rồi?
Phong Phi Vân gật đầu!
- Đó là chuyện bao lâu rồi?
Tất Mỗ Gia nói.
Phong Phi Vân nói:
- Hẳn là hơn một năm rồi!
Tất Mỗ Gia thở dài một tiếng nói:
- Hiện tại số lượng trên phiếu nợ sợ rằng đã tăng lên tới 48 ức khối linh thạch rồi!
Phong Phi Vân nói:
- Mỗ Gia, chẳng lẽ ngươi cũng thiếu tiền nàng?
Sắc mặt của Tất Mỗ Gia so sánh với Phong Phi Vân còn phải khổ sở hơn, khuôn mặt già nua nhăn thành một đoàn, gật đầu nói:
- Ta thiếu còn nhiều hơn so với ngươi!
Phong Phi Vân im lặng, khó trách Tất Mỗ Gia muốn nấp lão ẩu này, thì ra cùng là người trốn nợ thiên nhai.
Phong Phi Vân đề nghị:
- Nếu không chúng ta liên thủ đem nàng giết chết?
Thân thể của Tất Mỗ Gia run lên, nói:
- Ngàn vạn lần đừng, tu vi của lão thái bà này so sánh với trong tưởng tượng của ngươi còn muốn dọa người hơn, hơn nữa lòng dạ độc ác, rắn rết, nếu như rơi vào trong tay nàng so với chết còn phải khó chịu hơn.
Tất Mỗ Gia kiêng kỵ nàng như vậy, chẳng lẽ đã bị nàng ngược đãi rồi.
- Nàng rốt cuộc là ai?
Phong Phi Vân có chút ngạc nhiên rồi.
Tất Mỗ Gia ngay cả Cửu Tiêu tiên thành cũng dám trộm, tuyệt đối không phải là một người nhát gan sợ phiền phức, nhưng mà lại sợ hãi lão ẩu này như vậy, để cho Phong Phi Vân càng lúc càng tò mò.
Tất Mỗ Gia nhỏ giọng mà nói:
- Tên thật của nàng.... Vẫn là không nói, bất quá những người trong tà đạo đều gọi nàng là Thần Thấp Bà, chính là một trong hai vị cảnh chủ của Thần Ma cảnh, Thần Thấp Bà, Ma Sư Công.
- Thần Thấp Bà cùng Ma Sư Công chẳng lẽ là một đôi vợ chồng?
Phong Phi Vân cười nói.
- Im, im, chớ nói lung tung, là một đôi cha con, Thần Thấp Bà chính là nữ nhi của Ma Sư Công, hiện tại chuyện lớn nhỏ của Thần Ma cảnh đều là Thần Thấp Bà định đoạt, về phần Ma Sư Công đã bế quan trên vạn năm, chính là một trong ba đại ma đầu của Đệ lục trung ương vương triều tà đạo, chiếm lấy một cảnh, thành lập Thần Ma lãnh địa, không người nào dám chinh phạt.
Trong lòng Phong Phi Vân kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Thần Thấp Bà này không lập gia đình... Ách, cũng dúng, lớn lên như vậy không ai thèm lấy cũng rất bình thường...
- Im đi đại gia ngươi, lúc còn trẻ Thần Thấp Bà nhưng là đệ nhất mỹ nhân của Đệ lục trung ương vương triều, người theo đuổi nàng nhưng là từ Vân Trung đảo đến Phủ Thiên Hà, ngươi không biết năm đó lúc Thần Ma cảnh chọn rể, không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt nghe thấy mà đến, chỉ vì nhìn thấy nàng một lần, khi đó... Thật là làm cho người ta hoài niệm!
Trên khuôn mặt của Tất Mỗ Gia tràn đầy thần sắc hồi ức, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cũng giãn ra không ít.
Phong Phi Vân nhìn lão ẩu lưng còng kia một chút, sau đó lại nghĩ đến lời nói của Tất Mỗ Gia, thật sự rất khó đem lão ẩu này liên hệ với đệ nhất mỹ nữ của Đệ lục trung ương vương triều, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng:
- Từ cổ hồng nhan bi thương mà bạc tóc, nửa đời phong hoa, nửa đời sa đà.
Cho dù nữ tử có đẹp đi nữa cũng sẽ có một ngày già yếu xấu xí, cho dù thân thể có trẻ tuổi cũng sẽ dần dần còng xuống, bị ghét bỏ, cho dù tóc có dài đen nhánh cũng sẽ biến thành đầu bạc thưa thớt.
Khi già nua, lưng còng, tóc trắng đến, luôn là làm cho người ta hoài niệm những thứ đã từng tốt đẹp kia, khi đó ống tay áo vũ triệu, quần áo nửa mở, lưu lại diễm danh bốn phương, thiên tài tuấn kiệt tranh giành đi đến, một khúc lụa đỏ không tính toán được.
Sau mấy năm lại đều thành hồi ức.
Tất Mỗ Gia cảm khái mà nói:
- Người trẻ tuổi, tuy nói trên con đường tiên đạo nhiều bạc tình, hồng nhan như mây khói, trường sinh là đại đạo, nhưng mà có nhiều thứ vẫn là phải quý trọng, các ngươi đợi được, nữ tử có đợi được không, thời điểm khi nàng già nua sợ là cho dù vẫn thích ngươi nhưng lại sẽ trốn tránh ngươi.