Mục lục
[Dịch] Linh Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian quá lâu, đá thành bột phấn.

Khiến Phong Phi Vân rất ngạc nhiên là mặc dù phòng cổ rách nát nhưng không dính hạt bụi nào, chẳng lẽ mỗi ngày có người đến quét dọn? Là Ngư gia sao?

Phong Phi Vân không thấy căn nhà đá xanh có gì đặc biệt, một gian nhà đá bình thường.

Phong Phi Vân đi ra phòng cổ, Ngư gia vẫn còn đứng bên ngoài, miệng lẩm bẩm, mắt đờ đẫn, tay vò rối tóc.

- Ngư gia, đây thật sự là nhà của người?

Phong Phi Vân cảm thấy lão nhân này rất tội nghiệp, không có hậu đại, cả ngày điên điên khùng khùng, không biết mình là ai.

- Phân Phân!

Ngư gia hít ngửi mặt đất, mặt lão sắp vùi vào đất bùn.

Ngư gia vụt ngẩng đầu, quát to:

- Nàng đã trở lại!

Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:

- Nàng là ai?

- Nàng đã trở lại! Nàng đã trở lại . . .

Ngư gia nhảy dựng lên, chạy vòng quanh phòng cổ, vừa chạy vừa kêu to.

Phong Phi Vân tò mò móc khối đất Ngư gia vừa ngửi lên hít thử, không thấy có gì khác lạ.

Phong Phi Vân cười cười, cười mình không nên tin lời lão nhân điên nói. Phong Phi Vân định vứt cục đất xuống nhưng bỗng khựng lại.

- Dùng tiểu diễn thuật suy tính thử xem!

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong phế tích, tay cầm cục đất, mi mắt khép. Bốn mươi đốm sáng xoay tròn quanh thân, trong đầu Phong Phi Vân hiện ra hình ảnh kỳ lạ.

Vẫn là phế tích này, vẫn là mấy căn nhà cổ. Nhưng một nữ nhân phong hoa tuyệt đại đứng ngoài căn nhà, áo trắng tinh bay lên, tóc đen tỏa sáng, tựa như nữ tiên từ trên trời giáng xuống.

Nữ nhân đứng bên ngoài nhà cổ, dáng người cực kỳ xinh đẹp. Nữ nhân đột nhiên quay đầu lộ khuôn mặt khuynh hành thoát tục.

- Thủy Nguyệt Đình!

Nữ nhân đứng bên ngoài nhà cổ đá xanh là Thủy Nguyệt Đình.

Phong Phi Vân chợt mở mắt ra, miệng hộc ngụm máu vỗ một chưởng vào bóng người lao tới nhưng không chạm được cái gì. Chưởng vỗ vào vách tường vang tiếng nổ điếc tai, động phủ run rẩy.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng dưới đất, tâm tình dần ổn định. Phong Phi Vân lau máu vương trên môi, ngước nhìn xung quanh, lòng tràn ngập nghi ngờ.

Phong Phi Vân nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ mới rồi chỉ là mơ?

Xung quanh không có phế tích, không có nhà cổ.

Phong Phi Vân vẫn ngồi trong động phủ ở Bán Yêu Minh, là chỗ tu luyện, mọi thứ xung quanh không thay đổi.

- Không thể nào! Rõ ràng vừa rồi ta tu luyện, dùng lực lượng linh hồn thì sao có thể ngủ quên giữa đường? Còn nằm mơ? Huống chi hình ảnh vừa rồi rất thật, không giống giấc mộng.

Trán Phong Phi Vân toát mồ hôi lạnh đầm đìa, người ướt mồ hôi, cả người lạnh toát.

Phong Phi Vân cảm giác sống lưng mát lạnh, vội xoay người lại. Phong Phi Vân sợ đứng tim, một lão nhân mặt nhăn nheo ngồi Sau lưng hắn.

Lão nhân mở to mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.

Lão nhân đó là Ngư gia.

Phong Phi Vân túm vạt áo Ngư gia

- Ngư gia, rốt cuộc lão là ai?

Ngư Gia rất chân thành trả lời Phong Phi Vân:

- Ta là Ngư gia!

Phong Phi Vân kéo Ngư gia dậy, lôi ra ngoài Bán Yêu Minh:

- Mau mang ta đến chỗ vừa rồi, ta có chuyện rất quan trọng!

Ngư gia trợn to mắt nói:

- Chỗ vừa rồi nào?

Ngư gia nhìn Phong Phi Vân như ngó quái vật, chẳng phải vừa rồi hắn ở trong Bán Yêu Minh sao?

Phong Phi Vân sốt ruột nói:

- Thì nhà của lão!

Phong Phi Vân rất muốn nhìn lại nhà cổ, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh kỳ lạ, rõ ràng Thủy Nguyệt Đình đứng bên ngoài nhà cổ, có thể nàng vẫn còn ở đó.

Biểu tình Ngư gia thay đổi, mặt vặn vẹo, càng lúc càng khổ sở, hai tay vò rối tóc.

- Nhà . . . Nhà . . .

Vẻ mặt Ngư gia kích động nói:

- Không có nhà, ta không có nhà, không có nhà . . .

Phong Phi Vân nói:

- Lão có nhà, một căn nhà đá màu xanh, bên trong có năm cây cột đá, bếp đá, bàn đá, ghế đá . . .

Sắc mặt Ngư gia càng hoảng hốt, chân giẫm đất, đầu chĩa xuống đất, lẩm bẩm:

- Không có nhà, không có nhà . . . Rốt cuộc ta là ai? Nhà của ta ở đâu? Ở đâu?

Phong Phi Vân không nói gì thêm, sợ kích thích Ngư gia, nhìn bộ dáng của lão không giống giả bộ.

Phong Phi Vân đành đi theo trí nhớ, dọc theo tuyến đường vừa rồi Ngư gia kéo hắn tìm phế tích kia.

- Ra Bán Yêu Minh rẽ trái, qua rừng cây, xuyên qua một linh đường rồi . . . Sau đó là . . .

Phong Phi Vân bằng vào trí nhớ đi tìm phế tích, nhà cổ Ngư gia đã dẫn mình đi. Nhưng khi Phong Phi Vân đến nơi, tức ra khỏi Vực thành, hắn đứng ở chỗ hoang vắng tiêu điều. Đừng nói phế tích, không có một mảnh ngói.

- Sao có thể như vậy?

Phong Phi Vân nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, xác định không đi sai đường. Phong Phi Vân lại mở mắt ra.

- Chẳng lẽ vừa rồi thật sự chỉ là mở? Ta chưa từng ra khỏi Bán Yêu Minh?

Phong Phi Vân nhìn vùng quê hoang vắng trước mắt, chỉ có mấy cây già thưa thớt, trên cây có hơn mười con chim. Thần thức Phong Phi Vân dò xét nơi này, lòng đất không có dấu vết kiến trúc.

- Ngư gia luôn trong trạng thái điên khùng, nói không chừng vừa rồi lão thật sự mang ta đến nơi nào đó, nhưng nó không tồn tại trong thế giới thật.

- Ngư gia muốn cho ta biết cái gì nhưng tâm trạng lão không ổn định, khi thấy nhà cổ màu xanh thì lại điên. Sau khi ta tỉnh lại, Ngư gia ngồi sau lưng ta, quên sạch chuyện lúc trước.

Phong Phi Vân không cho rằng mới rồi mình nằm mơ, hắn đã đến chỗ đó chắc chắn có thật, nhưng nó không tồn tại ở thế giới thật, phải qua thủ đoạn đặc biệt.

Thủy Nguyệt Đình có mặt trong đó, ngay mới vừa rồi, trước khi Phong Phi Vân và Ngư gia đi vào.

- Chắc chắn Ngư gia biết rõ rất nhiều thứ, phải hỏi thăm lão rõ ràng.

Phong Phi Vân định trở về Vực thành Quỷ vực, dù dùng cách gì hắn quyết bắt Ngư gia mang hắn trở về chỗ kia.

Ong ong ong ong ong!

Đột nhiên tai Phong Phi Vân nghe tiếng chiến đấu cách vài trăm dặm, rất nhanh cuộc chiến kéo dài đến gần hắn. Một sóng âm bá đạo như thần nhẫn chém xuống đất, mặt đất rách một đường.

Một nữ nhân bắn sóng âm, mặc áo trắng, tay ôm đàn tranh, thần quang vờn quanh người, chân đạp tường vân đang cách không đấu pháp với nữ nhân khác ôm hồng ngọc tỳ bà.

- Là nàng!

Phong Phi Vân đứng trên cánh đồng bát ngát, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, bóng hai con phượng hoàng bay trong con ngươi. Phong Phi Vân lợi hại ngay Thái Vi bay trên trời cao, một tay ôm đàn tranh, ngón tay trắng gảy đàn phát ra sóng âm sắc bén.

Khuôn mặt Thái Vi đẹp khuynh thành, đẹp thánh khiết, mỗi động tác tràn đầy mỹ cảm, ngón tay nhẹ nhàng gảy, một dải đất vỡ vụn thành khe nứt.

Người đánh nhau với Thái Vi là nữ nhân áo trắng.

Mặt nữ nhân che lụa mỏng màu trắng, linh quang vờn quanh người, tay ôm tỳ bà hồng ngọc bay là đà. Nữ nhân áo trắng vừa bay vừa đàn tỳ bà phát ra sóng âm mạnh mẽ.

Phong Phi Vân nhìn nữ nhân áo trắng, kinh ngạc nói:

- Đông Phương Kính Nguyệt!

Đúng vậy, người đánh nhau với Thái Vi chính là Đông Phương Kính Nguyệt.

Khiến Phong Phi Vân ngạc nhiên hơn là tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt không thua kém Thái Vi, hai người đánh ngang tay, tạo nghệ sàn sàn như nhau. Sóng âm bao phủ hư không quanh hai nàng, tạo thành sức phá hoại lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Ngọc Lan
24 Tháng hai, 2023 11:38
truyện ổn đề cử
Thập Bát Nương
12 Tháng một, 2023 10:24
đọc hơn 300 chương mà main gặp rất nhiều gái, ai cũng miêu tả xinh đẹp tuyệt trần. cảm giác bị nhàm. các truyện khác cũng có gái, nhưng không phải tình tiết nào cũng có. đây tác giả lấy gái làm trụ cột thúc đẩy câu chuyện luôn quá ://
Hieu Le
30 Tháng chín, 2021 10:57
một bộ truyện đáng xem ai xem comment của mấy ông đi trước đừng tin đọc tới chương cuối cùng và cảm giác mình hóa thân thành main cảm xúc buồn k tả được
Dương Vinh Quang
10 Tháng năm, 2021 23:08
Truyện nội dung lủng củng quá. Đọc hơn trăm chap bỏ.
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2020 18:42
vãi l thằng main sống 2 đời mà hành sự như thằng ngáo đá vậy. còn yếu mà đi khắp nơi gây sự, ko biết tính toán, như thằng trẻ trâu. nghe hay đọc thử đọc mấy chương đầu ko nhai nỗi
Trọng Nguyễn
18 Tháng chín, 2020 12:44
l lll. llbll/;nllnlllll[,, ,nnlllnlnllllllnllllnnlpn pn mmpA
Hieu Le
31 Tháng tám, 2020 20:08
nhiều ngưo
linhmin97
08 Tháng mười hai, 2019 04:43
Cái nào chả có tương sinh tương khắc. Phượng hoàng dục hỏa cũng sẽ có đứa phá đc dục hỏa. Các ông cứ lối mòn đọc thì tác giả sao gọi là sáng tác truyện. Bê luôn truyện cũ vào cho n vừa ý các ông.
Mộng Nhiễm
04 Tháng mười, 2019 01:24
Tác giả này không thích viết “Ngôn tình” có CP,
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 22:26
Toàn bộ giải quyết trong một chương cuối :sweat_smile:ok, coi như là có Cp đi! Hạo Hạo cha đẻ cũng thật (...)
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 17:43
Nếu những gì xảy ra với nguyên thân là con điên xuyên qua nữ làm, cầu mong nữ9 khiến nó chịu gấp trăm lần hoàn trả! Nguyên thân quá vô tội, hiểu chuyện lại kiên cường, cô bé không đáng bị đối xử như thế
Marshmallows
03 Tháng mười, 2019 17:34
Đã 72% :sweat_smile: si mê nữ9 cũng ko ít, mà ko biết có nam9 ko đây :d
Marshmallows
02 Tháng mười, 2019 22:05
Truyện này có nổi nam 9 sao ?
ngoclang90
24 Tháng chín, 2019 14:00
truyện mới lạ. Nữ điên cường, tội bé Quân Hạo
39397979
23 Tháng chín, 2019 11:04
*** s miêu tả con gái nhiều z, mà nvc gặp đứa nào cug đẹp k z. cmt khen nhiều t cố thử xem. nãn ***
39397979
22 Tháng chín, 2019 20:13
thấy cũng có cmt khen đọc thử xem sao, đọc dc hơn 100 s mà quải quá. Mang tiếng kiếp dc vô địch 1 giới, sống hơn ngàn năm, tộc trưởng 1 tộc mà sống lại s ngu ngu s ấy, ăn cây linh thảo k có cái linh chu chết mịa r, r gây thù vs con ĐPKN nữa, lần đầu nó che mặt khí chất giống nhau mà ncv thấy cái như ngáo đá zô bem r bị truy sát, lần sau thấy dc cái mặt lại ngáo tiếp... thêm cái j mà kiếp trước bị phụ nữ giết r hận ra k tin mà thấy gái là tơm tớp. mới hơn 100 chương mà thấy tuyến nv nữ dc 3 con r. hận hận cl.
Hieu Le
20 Tháng bảy, 2019 19:00
đọc thử
Hieu Le
18 Tháng tư, 2019 20:53
nghe giống nhĩ căn vại
Quang Trần
23 Tháng ba, 2019 19:03
Mình cho mấy bạn đọc sau ý kiến nhá . Truyện nào cũng vậy vào đọc rồi xem hay ko , ko hay ta bỏ chứ đừng coi mấy cái bình luận coi chừng mất một bộ truyện hay . Vs lại truyện mà mỗi người một sở thích khác nhau nên đọc commet ko biêt đc là truyện đó có hay hay ko đâu
Khánh
06 Tháng chín, 2018 10:54
sàm quá,phượng hoàng thì phải phục sinh chứ,drop luôn từ c1
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:14
nhân sinh như một trò đùa quái ác dài vô tận
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:12
kết kể về Tu Tiên vô tình, ko do ta ko có tình. Do tình phai theo năm tháng, trăm năm, nghìn năm, vạn năm, Nếu vạn năm ko đủ thì 10 vạn, trăm vạn năm. Nếu trăm vạn năm ko đủ vì ngàn vạn .. vạn vạn năm. Nếu thời gian ko đủ, thì nhân sinh sẽ đủ. Thấy từng người thân, thương yêu lần lượt ra đi. Thấy các cảnh vật thân thuộc lần lượt mất đi. Rốt cuộc ta ko còn gì cả, ...Chỉ.. còn chính mình... ta khi đó phải trang bị sự vô tình lãnh khốc, vì ta sợ.. lần nữa..ta đau khổ.. bởi những thứ ta mất đi
Hieu Le
29 Tháng bảy, 2018 16:25
Truyện này đọc lâu rồi. Giờ thấy lại nhưng không muốn đọc. =)) kết buồn
Dưa Hấu
13 Tháng bảy, 2018 08:57
truyện này lúc đầu khoảng 80c ổn về sau lan man lại còn xxx tác giả nghèo í tưởng chưa kể... nói chung là 6/10 đấy là mình còn ai ghé cũng nên đọc thử.
paruce
11 Tháng bảy, 2018 13:54
đọc đến mấy chục chương đầu, truyện hay, Hạo Hạo cưng ơi là cưng chịu k nổi :)))))))))
BÌNH LUẬN FACEBOOK