Chương 9: Bữa ăn bị phá nát
Sau khi hàn huyên, mẹ kế và Lâm Giai dọn bàn ăn trong phòng khách, bày lên bàn tám món ngon bốn nguội bốn nóng, sau đó gọi mọi người ngồi vào bàn.
“Bố, bố muốn uống nhiều không?”, anh rể Lý Quyền cầm bình rượu trắng của tập đoàn Mao Đài, nghiêng đầu qua, vô cùng chu đáo hỏi bố Lâm.
“Bố, may mà bố không đi nhà vệ sinh, nếu không bữa cơm này anh rể không ăn nổi, chắc phải chạy vào nhà vệ sinh hỏi bố đi nhiều không!”, Lâm Vỹ mắt trợn trắng, khinh bỉ nói.
“Bộp!”
Mẹ Lâm đập bàn, trách mắng: “Thằng nhóc con sao lại nói mấy lời đó, đang ăn cơm, nói chuyện phải biết suy nghĩ chút”.
“Có gì đâu, con chỉ là rất khâm phục anh rể, ở Hải Nam cũng có thể mua được đặc sản Vân Nam”, Lâm Vỹ sau khi ngồi xuống vẫn tiếp tục nói.
“Em ăn đi được không?”, Lâm Giai nhướng mày, ánh mắt hung dữ nhìn em trai trách mắng.
“Xì, em còn chưa nói chị, chị đúng là nhiều chuyện”, Lâm Vỹ liếc mắt đáp lại.
“Thằng điên, thần kinh!”, Lâm Giai tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng ầm ĩ nữa, ăn cơm đi, vừa về đã chí chóe!”, mẹ Lâm lại mắng thêm.
Bữa cơm bắt đầu trong không khí cũng được tính là hòa thuận, Lâm Hải ngồi giữa mẹ kế và Vỹ Vỹ, cũng không nói chuyện. Anh rể Lý Quyền rót cho bố Lâm một cốc rượu, lại rót cho mình một cốc, nhưng từ đầu đến cuối đều không hỏi lấy một câu: “Hải, cậu có uống chút không?”
Trong bữa cơm gia đình, bố Lâm vô cùng kiệm lời, khuôn mặt nghiêm nghị, chỉ lúc nghe thấy Lâm Giai nhắc Lý Quyền bình chọn những cá nhân xuất sắc của đơn vị trước, trên mặt bố Lâm mới thoáng hiện ra nụ cười.
“Tiểu Quyền, việc của con, bố đã hỏi giúp con rồi, nhưng vẫn phải đợi. Một hai năm gần đây cơ quan tư pháp đều đang cắt giảm nhân viên giảm bớt gánh nặng, vị trí tốt không dễ tìm, đợi cơ hội nhé!”, bố Lâm gắp mắt cá ăn, nhàn nhạt nói.
“Bố, con không có nhiều yêu cầu về vị trí của mình, con chủ yếu là muốn có thể ở một vị trí phù hợp, góp một chút công sức cho đất nước. Vì vậy, có vị trí phù hợp, con sẽ đi, nếu không có, con sẽ làm tốt công việc hiện tại của mình”, Lý Quyền vỗ ngực nói.
“Ừm”, bố Lâm hài lòng gật đầu.
“Bố nhìn xem, anh rể còn biết hơn bố, bản thân bố muốn nghe gì, khả năng tán dóc thật sự có trình độ, like!”, Lâm Vỹ giơ ngón tay cái, nói với Lý Quyền.
“Cút!”, Lâm Giai bực bội mắng một câu, sau đó quay sang nhìn Lâm Hải, vừa ăn cánh gà, vừa nói: “Em trai, sau khi trở về, bận gì vậy?”
“Cũng không bận gì, trước mắt mở một quầy thịt nướng bán thôi”, Lâm Hải từ lúc ngồi vào ăn, động tác và nét mặt đều không được tự nhiên, chỉ cúi đầu gẩy cơm trong bát, ngược lại mẹ kế vẫn liên tục gắp thức ăn cho anh.
“Ha ha, quầy thịt nướng”, Lý Quyền nghe thấy vậy liền cười một tiếng.
“Nó không làm việc này thì còn có thể làm cái gì?”, bố Lâm mặt không biểu cảm uống một ngụm rượu trắng lớn.
“Haizz, em trai, tay bị sao thế?”, Lâm Giai chỉ vào mu bàn tay phải của Lâm Hải hỏi.
“…Không sao, bị đụng vào một chút thôi”, Lâm Hải nghe thấy câu đó liền chau mày, theo phản xạ rụt tay lại, lúc anh đến đã thay áo dài tay, để che đi vết bầm tím và vết thương trên người, nhưng lại không che được vết bầm tím trên tay.
“Trời ơi, sao trên cổ cũng có vết xước?”, Lâm Giai lại sững lại.
“Không sao đâu, giúp người khác dỡ hàng quệt vào”, Lâm Hải trả lời qua loa.
“Lại đánh nhau với ai?”, vẻ mặt bố Lâm u ám, lạnh lùng hỏi.
“Không đánh nhau với ai cả”, Lâm Hải đặt bát cơm xuống.
“Tiểu Hải lớn như vậy rồi, còn đánh nhau gì chứ? Nhanh ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội hết cả rồi”, mẹ Lâm quan tâm nói.
“Em trai, không phải chị nói em, em xem em cũng hơn hai mươi tuổi rồi, lúc nào mới có thể làm việc tử tế? Năm nay làm cái này, năm sau lại làm cái kia, cũng không định hướng công việc rõ ràng, về sau tìm thế nào được bạn gái?”, Lâm Giai có vẻ rất lo lắng nói.
“Ừm, cứ từ từ đã”, Lâm Hải không cãi lại, chỉ gật đầu đồng ý.
“Con đã từ từ hơn hai mươi năm rồi, con còn muốn từ từ đến lúc nào? Bốn năm lang bạt ở bên ngoài, vừa trở về nhà cũng không nhìn thấy mặt đâu, một tuần cũng chỉ về nhà có hai lần, không, bố chỉ muốn hỏi con, Lâm Hải, con rốt cuộc đang làm cái gì?”, bố Lâm chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm con trai hỏi.
“Ha ha, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, mặc dù không có thành tựu gì, nhưng cũng không ngửa tay xin tiền bố!”, sắc mặt Lâm Hải đỏ bừng, cười đáp lại.
“Ý của con, là đang oán trách bố không quan tâm con, đúng không? Bố không quan tâm con, con có thể quay về không? Con đâm người ta, bỏ đi bốn năm, là ai giúp con bồi thường?”, giọng nói bố Lâm mang theo tức giận chất vấn.
“Trời ơi, được rồi, ông cứ cằn nhằn Tiểu Hải làm gì! Tôi thấy ông uống chút rượu vào, liền bắt đầu gây sự, nó là con trai ông, ông tiêu chút tiền vì nó không được à? Nhiều năm như vậy Tiểu Hải không học đại học, cũng không nhờ ông giúp việc gì, chỉ có bốn năm trước gây ra chút chuyện, ông cứ nói đi nói lại làm gì?”, mẹ Lâm đặt bát xuống, giọng nói buồn bực nói với bố Lâm.
“Mẹ, mẹ đừng quá nuông chiều Tiểu Hải, bố nói em ấy là đúng rồi ạ”, Lâm Giai xem vào một câu.