Chương 10: Tiến về phía trước
“Chị thôi đi, em thấy chị còn thiếu đầu óc hơn em”, Lâm Vỹ không còn lời nào để nói khinh khỉnh nhìn chị gái.
“Em thì hiểu cái gì, là người thân chị mới nói! Người lạ xin ăn ngoài đường, chị quan tâm làm gì?”, Lâm Giai chau mày đáp lại một tiếng, sau đó nhìn Lâm Hải tiếp tục nói: “Em trai, bố nói em là vì muốn tốt cho em, em đúng là nên tìm việc hẳn hoi để làm, em xem nhà chúng ta ở tiểu khu này, nói gì thì nói cũng tính là gia đình có tiếng, em cứ mãi lang thang ở bên ngoài, những lời đàm tiếu bên ngoài truyền đến tai bố, bố có thể không tức giận sao?”
Lâm Hải cúi đầu không lên tiếng, quan hệ của anh và chị gái không quá lạnh nhạt, nhưng cũng không quá thân thiết, bởi vì Lâm Giai lấy chồng rất sớm, mà Lâm Hải từ mười bốn mười lăm tuổi đã lưu lạc ở bên ngoài kiếm sống, cho nên cơ hội hai người gặp nhau cũng không nhiều.
“Như này đi, đơn vị của anh rể đang tuyển lái xe con, lát nữa chị bảo anh ấy hỏi giúp cho em, nếu được, một tháng cũng có thể kiếm được ba bốn ngàn”, Lâm Giai chậm rãi nói.
“Lái xe con của đơn vị anh tuyển đủ rồi”, Lý Quyền không chút do dự nói xen vào một câu.
“Chưa tuyển đủ cũng không để nó đi, nó không làm nổi việc đó, đi rồi lại gây tai họa, con cũng phiền phức”, bố Lâm tức giận lại uống một ngụm rượu trắng lớn.
“Mọi người ăn đi, con còn có việc, đi trước”, Lâm Hải im lặng một lúc lâu, trực tiếp đẩy ghế đứng dậy.
“Tiểu Hải, em nóng nảy cái gì…”, Lâm Giai vội vàng ngăn lại.
“Để nó đi, làm mấy việc không đàng hoàng, sớm muộn gì cũng bị chết bên ngoài”, bố Lâm lạnh nhạt khoát tay.
“Bố yên tâm, con có chết ở bên ngoài, cũng sẽ không báo cho bố, đỡ cho bố phiền lòng”, Lâm Hải cắn răng, cứng rắn ném ra một câu.
“Rầm!”
Bố Lâm đập mạnh tay xuống bàn, đột ngột đứng dậy mắng: “Thằng nhóc, mày nói cái gì đấy hả?”
“Là người khó tránh khỏi có lúc phạm sai lầm. Bốn năm trước, con gây chuyện, nhưng công an, kiểm sát, tư pháp đều đã tha thứ cho con, người làm bố như bố còn muốn gì nữa! Chỉ bởi vì con đâm người ta, mà bố muốn phán con tử hình sao? Vì việc này của con, bố phải bồi thường tiền phải không? Được, bố cho con biết số tiền, dù có phải đập nồi bán sắt con cũng sẽ trả đủ cho bố!”, Lâm Hải tức giận, tiếng như chuông lớn hét lên nói.
“Mày muốn trả tao, tao nuôi mày hai mươi năm, mày lấy gì để trả tao?”
“Xin lỗi, ông không nuôi tôi hai mươi năm, từ cái ngày tôi tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, tôi đã không xin của ông một miếng cơm nào!”, giọng nói của Lâm Hải dứt khoát đáp lại, sau đó tiếp tục kích động nói: “Ông có tôi, hay không có tôi đều giống nhau, sau này ông già đi, anh rể, Tiểu Vỹ, sẽ nuôi ông!”
“Mẹ kiếp, nếu con trai tao mà tốt đẹp, tao cần phải tìm an ủi trên người con rể sao!”, bố Lâm tóc trắng tung bay, gầm lên hất văng bàn ăn, thức ăn vương vãi khắp sàn nhà.
Lý Quyền nghe thấy câu đó cực kỳ khó xử, đứng nguyên tại chỗ im lặng một chút, sau đó mắng Lâm Hải: “Tiểu Hải, sau cậu lại nói với bố như vậy…”
“Ngoan ngoãn đi theo bố anh, sang năm nói không chừng anh có thể làm thị trưởng đó!”, sắc mặt Lâm Hải xanh đen ném lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
“Ông xem ông, làm cái gì vậy, một bữa cơm đang tốt đẹp, bị ông làm thành như vậy, nó có sai như nào, cũng là đứa trẻ!”, mẹ Lâm tức giận đến run cầm cập.
“Để nó cút, cút càng xa càng tốt!”, bố Lâm cả người tức giận lảo đảo lùi về phía sau vài bước, Lý Quyền vội vàng đỡ lấy, sau đó an ủi nói: “Bố, tiểu Hải không hiểu chuyện, bố đừng như cậu ấy, bố như vậy, con thấy cũng không an tâm…”
“Ôi trời ơi, mình đây là chọc vào ai đây, sợi dưa chuột đều dính hết lên đầu rồi, không biết còn ăn thế nào đây…!”, Lâm Vỹ gạt canh rau trên đầu xuống, sau đó nhìn đến bố Lâm nói: “Bố có rảnh rỗi, cũng đừng quản anh ấy, con sẽ đánh giá bố cao hơn”.
“Mày cũng cút đi cho tao…”, bố Lâm nghiến răng mắng mỏ.
“Tuân lệnh”, Lâm Vỹ gật đầu, trở về phòng lấy quần áo, sau đó nghênh ngang bỏ đi, tìm chỗ khác vui chơi.
…
Một cơn mưa lớn, đột ngột quét qua thành phố.
Mười hai giờ đêm, Lâm Hải đi một mình dưới mưa, anh cúi thấp đầu, hai mắt bị nước mưa lạnh táp vào không thể mở nổi, nỗi khổ trong lòng, không biết nói cùng ai.
Đứng trên đầu cầu Thái Bình mù sương, Lâm Hải không ngừng lau nước mưa chảy xuống, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, như bức điêu khắc.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong thành phố hiện đại hóa, đánh giá trong lòng của người khác đối với bạn, hoàn toàn phụ thuộc vào ngành nghề bạn đang làm, đồng thời xem bạn có thành công không. Mà loại đánh giá này không nhất định đến từ người lạ, mà có thể lại là người thân nhất của bạn, bởi vì chỉ có bọn họ mới phải bất đắc dĩ quan tâm bạn, nhưng người lạ thì không.
Đây không phải là một loại lạnh nhạt từ góc độ tình thân, mà là sự đổi thay của xã hội đem lại, đánh giá của người thân đối với bạn, không hẳn là ác ý, cũng có thể là bọn họ vô thức tự mình khoe khoang.
Lời nói của Lâm Giai, chắc chắn không phải nhằm vào Lâm Hải, mà là vô thức nói với Lâm Hải, em trai, em xem cuộc sống của chị tốt như vậy, chị nói em hai câu, thì có sao chứ? Hiện tại em sống không tốt, còn chị sống rất tốt, cho nên, những điều chị nói chắc chắn là đúng, là chân lý.
Mưa như trút nước, từ chân trời đổ xuống, nước mưa buốt lạnh, một người một mình đứng đó.
Nếu là người yếu đuối, trải qua việc này, có thể cảm thấy chỉ là sự ấm lạnh của tình thân, hoặc ôm đầu khóc một trận. Nhưng nếu là một người đàn ông, trải qua việc này, thì bạn phải đứng thẳng lưng, tự hỏi xem bản thân tại sao không được công nhận!
Sau đó, kém cỏi chỗ nào, thì bổ khuyết chỗ đó! Và phải tự nói với bản thân, trời mưa, sẽ không ở đây dầm mưa nữa!
Sau trận mưa lớn, Lâm Hải bị cảm hai ngày, hai ngày sau, Lâm Hải vẫn là Lâm Hải trước đó.
Ý trí mạnh mẽ trong tim, mọi việc đều đã qua, phải tiến về phía trước, con đường lớn đang rộng mở.