Chương 15: Vay tiền
Ở khu vực đầu đông của thôn, trong phòng khách nhà ông tư Triệu.
"Cậu là con trai của Trương Nhuận Phát có đúng không?", ông tư Triệu mặc quần áo lao động màu vàng chuyên dùng để cho bò ăn, miệng ngậm điếu thuốc lá, ngồi giữa bàn tròn và hỏi.
"Đúng thế, chú tư, trước kia nhà cháu ở khu vực hành chính địa phương, nhưng hiện tại đã chuyển sang thành phố khác rồi", Trương Tiểu Lạc cười gật đầu.
"Sức khỏe bố cậu thế nào rồi?", Ông tư Triệu hỏi như đang trò chuyện việc nhà, tạm thời đám Lâm Hải không chen miệng vào được.
"Vẫn thế, còn khỏe lắm ạ".
"Gia đình cậu đã bán cái nhà ở nông thôn chưa?" ông tư Triệu cẩn thận hỏi.
"Ôi, chú tư cứ yên tâm, nhà cháu vẫn chưa bán, hộ khẩu cũng ở đó, không thể lấy tiền của chú rồi chạy mất được đâu, ha ha", Trương Tiểu Lạc cười trấn an.
Nghe vậy, ông tư Triệu rít một hơi Trung Nam Hải, trầm ngâm một lát rồi nói: "Theo lý mà nói, cậu là một đứa bé, tôi không thể dính dáng nhiều tiền như thế với cậu được. Nhưng trước kia bố cậu và tôi có mối quan hệ khá tốt, nhà và hộ khẩu của gia đình cậu cũng còn ở đây, vậy nên lần này tôi sẽ cho cậu vay tiền. Nhưng cậu phải giữ lời hứa, nói bao giờ trả tiền, thì lúc ấy nhất định phải trả".
"Chú tư cứ yên tâm đi, hàng xóm láng giềng của nhà cháu ở bên này toàn là những gia đình phải làm lụng vất vả mới kiếm ra được đồng tiền, cháu lừa ai cũng không thể lừa mọi người được. Cháu đứng ra đảm bảo, nếu bạn cháu không trả được tiền, cháu sẽ trả", Trương Tiểu Lạc là người có tình có nghĩa, nói chuyện cũng thật thà, vậy nên cách ứng xử của anh ta khác với những người đồng trang lứa, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
"Vậy thì viết giấy nợ đi", ông tư Triệu cầm giất bút nói.
"Hải, viết đi", Trương Tiểu Lạc gọi.
"Cám ơn chú tư", Lâm Hải cầm lấy giấy bút, khách khí nói.
"Cám ơn Tiểu Lạc đi", vẻ mặt của ông tư Triệu không có gì thay đổi.
"Chú tư, bọn cháu điền bao nhiêu tiền ạ?", Trương Tiểu Lạc đứng cạnh hỏi.
"Một trăm lăm mươi ngàn".
"Không thể thêm một ít được sao?", Trương Tiểu Lạc biết Lâm Hải đang thiếu khá nhiều, vậy nên muốn kì kèo thêm ít nữa.
"Con số tối đa rồi đấy, tôi cũng chỉ có từng ấy thôi", ông tư Triệu lắc đầu.
"Được, cháu viết", Lâm Hải nói xen vào. Trong lòng anh cảm thấy một trăm lăm mươi ngàn cũng tạm ổn rồi, khoản còn lại sẽ nghĩ cách sau. Anh lập tức cầm bút lên viết ba tờ giấy nợ.
Sau khi viết xong, ông tư Triệu và Lâm Hải ký tên trước, kế đó Trương Tiểu Lạc lại viết tên mình vào nơi ký tên của người đứng ra đảm bảo.
Khi đã kết thúc quá trình ấy, ông tư Triệu cầm ba tờ giấy nợ, xem lại một lượt rồi nói một câu mang tính tượng trưng: "Lãi 10%, một năm phải trả hết. Vẫn quy củ cũ, trả lãi trước, tôi sẽ trừ lãi ngay hôm nay, sau đó các cậu trả một trăm lăm mươi ngàn tròn cho tôi!"
"Vâng", Lâm Hải dứt khoát gật đầu.
"Cậu cầm lấy một tờ giấy nợ đi, tôi đi lấy tiền", ông tư Triệu cất giấy nợ đi, nói một câu rồi đi ngay.
...
Trong phòng chỉ còn lại bốn người Lâm Hải.
"Chuyện này nhanh gọn đấy, ngon rồi", Trương Tiểu Lạc vui vẻ nói.
"Tiểu Lạc, đối với gia đình tôi, một trăm lăm mươi ngàn không phải một khoản tiền nhỏ, cám ơn anh", Lâm Hải cười nói chân thành, nhấn mạnh vào trọng điểm.
"Anh cứ lo liệu trước đi, tôi làm cái quán bán cơm hộp này cũng chán lắm rồi, chưa biết chừng đến lúc đó tôi sẽ chuyển sang làm chung với anh ấy chứ, ha ha", Trương Tiểu Lạc nhe răng cười, trực tiếp chuyển chủ đề.
Cứ thế, bốn người vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Ông tư Triệu đi gần hai mươi phút, lúc quay về thì xách một cái túi nilon.
"Làm phiền chú tư rồi", Trương Tiểu Lạc đi tới, khách khí nói.
"Không có gì", ông tư Triệu xua tay, ném túi tiền lên mặt bàn rồi nói tiếp: "Nếu tính lãi 10% thì một năm là mười tám ngàn năm trăm, tôi trừ tiền luôn, các cậu đếm đi".