Chương 19: Kẻ cướp có lý của kẻ cướp
Một thanh niên bên cạnh Đại Phật cầm súng đi về hướng của mấy người Lâm Hải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi tiền trong tay Lâm Hải, mở miệng hét: “Con mẹ mày, tao nói mày không nghe thấy hả?”
“Người anh em…!”, Trương Tiểu Lạc cắn răng muốn nói.
“Bộp!”
Lâm Hải đưa tay ngăn Trương Tiểu Lạc, sau đó hét lên với Đại Phật: “Anh bạn, tiền gì anh cũng lấy sao?”
Đại Phật ngẩn người, một tay đút túi quần trả lời: “Cũng không phải, tùy người, tùy việc!”
“Chúng tôi không quen biết Lý Hạt Tử, cũng không phải đến tiêu tiền. Tiền, là tiền cứu mạng, Đại Phật, tôi đã nghe tên của anh, cũng biết người hiếu kính anh cũng nhiều. Nương tay, được không?”, Lâm Hải cúi thấp người nói một tiếng.
Đại Phật nghe câu này, khịt mũi, bước đến phía trước Lâm Hải, và chỉ vào túi tiền trong tay anh. Lâm Hải từ đầu đến cuối đều rất vững vàng, đưa tay đưa túi tiền qua.
“Soạt soạt!”
Đại Phật không dùng tay nhận lấy túi, mà chỉ mở miệng túi ra, cúi đầu vào nhìn một lượt. Anh ta thấy bên trong có trăm tờ tiền giấy cũ, xếp thành từng chồng một ngàn lẻ, rồi gấp riêng lại xếp vào nhau.
“Đúng là tiền vay lãi à?”, Đại Phật nhìn xong, ngẩng đầu hỏi Lâm Hải.
“Ừm, hôm nay vừa vay”, Lâm Hải gật đầu.
“Tiền của anh ta, không cần nữa”, Đại Phật tiếc chữ như vàng, vô cùng kiệm lời quay người chỉ vào túi tiền của Lâm Hải, giọng điệu bình thản nói với hai anh em một câu.
“Chất đầy rồi, anh”, người thanh niên chất tiền bàn bên cạnh nói với Đại Phật.
“Vậy đi thôi”.
Đại Phật gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh bàn bạc, đưa tay tóm lấy túi vải đựng tiền. Tóm được khoảng hai ba mươi ngàn, sau đó anh ta cũng không kiểm tra, trực tiếp ném tiền xuống đất.
Tiền giấy rơi xuống, Lý Hạt Tử ngẩn người, người trong phòng cũng ngẩn người.
“Lý Hạt Tử, tính cách của tôi rất quái lạ, con mẹ nó, tôi muốn tìm anh, thì phải để anh nhớ kỹ tôi! Để lại cho anh chút tiền, anh tiếp tục đánh bạc. Lúc nào tôi thấy anh không thuận mắt, thì lúc đó lại đến! Đi nhé, ha ha”, ánh mắt của Đại Phật nhìn Lý Hạt Tử vô cùng coi thường và khinh bỉ, giọng điệu bình thản ném lại một câu, vung tay rồi đưa người đi.
Bên ngoài cửa.
“Anh, chúng ta lấy hơn hai trăm ngàn rồi, không lấy tiền trong tay tên nhóc đó sao?”, người đi phía sau Đại Phật hỏi một câu.
“Có thể thiếu tiền, nhưng không thể thiếu đức. Tiền đi vay, mày cũng cướp, thế mày giống với Lý Hạt Tử à?”, Đại Phật cau mày đáp lại một câu, sau đó mở cửa lên xe.
…
Trong phòng
“Không phải chứ, tôi nói Hạt Tử này, tôi bị chúng cướp hơn tám ngàn, số tiền này tính thế nào?”
“Hạt Tử, chúng tôi chơi ở chỗ anh, anh phải lót dạ cho chúng tôi, mẹ nó, tôi đã thua hơn mười ngàn, lại bị người ta cướp hơn mười ngàn, làm thế nào đây? Có phải anh phải bù số tiền này cho tôi không?”
“Phải bù chứ! Mẹ kiếp, chúng tôi tiêu bao nhiêu tiền một ngày, ngay cả an toàn anh cũng không bảo đảm được, tôi còn đến chỗ anh chơi con khỉ gì?”
Đám Đại Phật vừa đi, những con bạc trong phòng bỗng làm ầm ĩ lên, dường như trong phút chốc, vây chặt Lý Hạt Tử.
“Mọi người yên tâm, shit, đừng cãi vã, trong phòng có camera, các anh bị cướp bao nhiêu tiền, tôi đều xem được. Yên tâm, tôi chắc chắn trả lại các anh số tiền đó…!”, Lý Hạt Tử bị dồn đến cửa phòng, gân cổ an ủi.
“Vãi!”
Đúng lúc này, Lâm Vỹ thông minh không nói nhiều, trực tiếp xông đến bên cạnh chỗ tiền mà Đại Phật ném ra, đưa tay tóm mạnh liên tiếp ba lần, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện, cậu em vợ của Lý Hạt Tử cũng đưa người nhặt tiền.
“Để xuống cho tao!”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử khom lưng, hét lên như lang sói, đưa tay muốn cướp lại.
“Cút mẹ mày đi!”, Lâm Vỹ trời sinh không thật thà, hơn nữa xuống tay không nhẹ không nặng, cậu em vợ của Lý Hạt Tử vừa hét, dường như cậu ta quay đầu theo bản năng lấy một chai rượu, đập ngã cậu em vợ của Lý Hạt Tử tại chỗ.
“Fuck, đừng nhặt nữa, mau chạy đi!”, Trương Tiểu Lạc bước lớn, một tay kéo Lâm Vỹ, trực tiếp định chạy thẳng ra ngoài.
“Phập phập!”
Khi Lâm Vỹ bị Trương Tiểu Lạc kéo, còn cố cầm chai rượu đập vào miệng cậu em vợ của Lý Hạt Tử hai cái.
“Mẹ kiếp, đừng dồn nữa, tiền, bị chúng lấy đi rồi!”, Lý Hạt Tử chen chúc trong đám đông, hét lớn: “Mau chặn chúng lại…!”
“Toang toang!”
Lâm Hải cao lớn chặn ở cửa chính siêu thị, hai chân dứt khoát quyết đoán, trực tiếp đạp bay một người, sau đó cúi người chạy đến.
Trong phòng lập tức hỗn loạn, lá rau, quân bài mạt chược, chai bia vỡ khắp mặt đất. Người của cậu em vợ của Lý Hạt Tử đưa đến, rút ra con dao và cây côn từ trong quầy, lập tức xông ra ngoài.
“Soạt!”
Lâm Hải ném tiền trong tay vào trong xe van, sau đó hét lên: “Vỹ Vỹ, lên xe!”
“Hu la la!”
Ba người cầm đao xông ra ngoài cửa, còn chặn mấy người phía sau.
“Cút hết cho tôi, mẹ kiếp!”, Vu Lượng và Lâm Hải chạy phía sau, lúc này, anh chưa kịp lên xe, thấy người xông ra ngoài, tiện tay nhặt kệ sắt đỡ bóng đèn chiếu buổi tối ở cửa siêu thị, ném vào trong cửa như kẻ điên.
“Lượng, tránh ra!”
Lâm Hải hét lớn một tiếng, Vu Lượng liền tránh ra.
“Phập, soạt soạt!”
Cả một thùng bia ‘Globe Trekker’ chưa mở, bị Lâm Hải nâng lên đỉnh đầu, sao đó thô bạo đập xuống. Hai người ở cửa dùng cánh tay ngăn lại, cơ thể lập tức trùng xuống, còn chai bia rơi ra từ trong thùng, đập lên tường vỡ mấy chai tại chỗ, bọt trắng, mảnh vỡ thủy tinh tung tóe khắp nơi, trước cửa vô cùng thê thảm.
“Chỉ với sức của mày, tao đánh mày còn cần dùng hai tay sao?”, Lâm Hải cau mày, đưa tay trái tóm cổ của một người cuối cùng bên ngoài, cánh tay đè xuống, nâng chân là hai bóng điện, ra tay vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn đánh ngã hắn.
“Hải, Lượng, đi thôi, đi thôi!”
Trương Tiểu Lạc lên xe hét lớn.
“Đi thôi, đi thôi!”
Vu Lượng kéo Lâm Hải, quay đầu bỏ chạy, khoảng cách mười mấy mét, hai người dùng bảy tám bước là bước được lên xe.
Lúc này, mọi người trong phòng đuổi theo ra, đuổi theo chiếc xe van Dân Ý vừa lăn bánh như lang sói, và điên cuồng đập phá.
Mấy người Lâm Hải trong xe ôm đầu, cúi đầu ngồi phía sau, cảm nhận được rõ ràng vô số mảnh vụn thủy tinh lọt vào trong cổ áo và rơi trên đầu.
Đội của em vợ của Lý Hạt Tử, đuổi theo hơn hai mươi mét, mới thở hổn hển dừng bước, và tận mắt chứng kiến chiếc xe van cà tàng rời đi.
“Mẹ kiếp, đúng là lừa đảo mà, tôi không về nông thôn nữa, đám người này thật không nói đạo lý…!”, Trương Tiểu Lạc vẫn chưa hoàn hồn nhìn phía sau xe, thấy đám người không đuổi theo nữa, mới thở dài một hơi.
“Mẹ kiếp, đây là xe em mượn đó! Vãi, vốn đã rất nát rồi, trận này coi như bỏ đi…”, Lâm Vỹ cắn răng cắn lợi chửi.
“Lượng, sau lưng anh thế nào?”, Lâm Hải quay đầu hỏi Vu Lượng, sau đó cau mày chỉ vào sau lưng của anh ta.
Vu Lượng vốn không để ý đến sau lưng mình, nhưng nghe thấy Lâm Hải nói như vậy, lập từ thò tay sờ, sau đó đầu ngón tay của anh ta cảm nhận được, sau lưng bị chém một nhát, vết thương dài ít nhất bảy tám centimet.
“Vãi, bị rách rồi”, Trương Tiểu Lạc kinh hãi kêu một tiếng, sau đó lấy giấy ăn bịt vết thương của Vu Lượng.
“Vỹ Vỹ, mau đến bệnh viện”, Lâm Hải vô cùng áy náy, lo lắng hét một câu.