• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Hãn Phỉ, Đại Phật!
 
             Ở cửa siêu thị, cậu em vợ của Lý Hạt Tử dẫn theo bảy tám người ngồi xổm ở cửa hút thuốc tán gẫu, sau khi Lâm Hải, Trương Tiểu Lạc, Vu Lượng xuống xe, cũng không quan tâm bọn chúng, đi thẳng vào trong siêu thị.  

             Bọn họ vừa đi vào, cậu em vợ của Lý Hạt Tử liền đem theo người cùng đi vào.  

             “Này, ông anh, anh Hạt đâu?”, Trương Tiểu Lạc hỏi một người đàn ông trung niên đang chơi bài.   

             “Anh Hạt đi ra ngoài xử lý công việc rồi, có việc gì thì cứ nói với tao”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử nghênh ngang bước tới, giọng điệu lên mặt nói.  

             “Tao không nói chuyện với mày, tao tìm anh Hạt”, giọng điệu Trương Tiểu Lạc không tốt ném ra một câu, sau đó lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Lý Hạt Tử.  

             “A lô, Tiểu Lạc?”, giọng nói hòa nhã của Lý Hạt Tử vang lên, sau đó không đợi Tiểu Lạc nói, mở miệng nói trước: “Cái đó, trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi cần dùng gấp mười ngàn. Lúc đi ngang qua nhà ông tư Triệu, đúng lúc thấy ông ấy cầm tiền, tôi liền lấy mười ngàn. Các cậu về trước đi, mai tôi về siêu thị, bảo người đưa tiền cho cậu”.  

             “Anh Hạt, Tôi là trẻ con sao?”, Trương Tiểu Lạc cau mày hỏi một câu, sau đó tiếp tục nói: “Anh thiếu tiền, nói với tôi một tiếng, tính cách Trương Tiểu Lạc tôi như nào anh cũng biết! Nếu tôi đã gọi anh một tiếng anh Hạt, thì chỉ cần anh mở miệng, cho dù tôi không có tiền, cũng sẽ đi vay cho anh mượn. Nhưng hôm nay, là Lâm Hải bạn của tôi mượn tiền, tôi ở giữa làm đảm bảo, Anh Hạt, anh có thể…!”  

             “Tiểu Lạc, cậu nói gì thế? Anh Hạt có thể thiếu cậu mười ngàn sao?”  

             “Anh Hạt, không thiếu tiền, anh đưa tôi mười ngàn cầm trước, tôi lập tức đến ngân hàng ở thị trấn mượn mười ngàn trả anh, anh xem thế có được không?”, Trương Tiểu Lạc ném ra một câu.  

             “Bây giờ tôi chưa về được, tôi ra ngoài rồi. Như này đi, cậu đợi một lát, có người gọi điện đến, rất gấp…lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu!”, Lý Hạt Tử nói xong, liền cúp máy.  

             “A lô, anh Hạt?!”, Trương Tiểu Lạc hét vào điện thoại, nhưng ống nghe đã truyền đến tiếng báo bận, anh ta nghiến răng định gọi lại.  

             “Mẹ kiếp sao mày lại cố chấp như vậy? Mười ngàn, có thể thiếu của mày sao? Mày cứ dây dưa mãi làm gì?”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử đứng ở một bên, nghiêng đầu hỏi.   

             Lâm Hải nhíu mày nhìn hắn, không lên tiếng, Vu Lượng híp mắt, ánh mắt u ám, Lâm Vỹ bước đến đứng bên cạnh thùng bia.  

             “Không phải việc của mày, tao không nói với mày”, Trương Tiểu Lạc vẫn muốn gọi điện thoại tiếp.  

             “Bốp!”  

             Cậu em vợ của Lý Hạt Tử duỗi tay chặn lại, sau đó chỉ vào mũi Trương Tiểu Lạc mắng: “Mẹ kiếp mày còn biết điều không hả? Ai mang tiền cho không mày chứ? Mượn một trăm năm mươi ngàn, anh rể tao lấy mười ngàn để tiêu, thế mà nhiều à?”  

             “Sao?”, Trương Tiểu Lạc đột nhiên quay đầu lại.  

             “Không phải, tao nói này, anh rể mày là ăn xin à? Mẹ kiếp mày thiếu tiền tiêu, mày đang nói tiếng người sao? Không nói gì, liền lấy mười ngàn, muốn làm gì đây? Ăn cướp à? Mẹ kiếp!”, Lâm Vỹ đột nhiên phát hỏa, chửi bới đặc biệt gay gắt.  

             “Mày là thằng nào?”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử xoay người, rút ra con dao gập ở thắt lưng.  

             “Tao là anh ba Lâm xã hội của mày, con mẹ nó, cả thành phố này ai mà không biết, tao không giả vờ làm xã hội đen nữa, mày lên mặt cái gì?”, Lâm Vỹ lấy ra một chai bia.  

             “Mấy thằng kia, giữ nó lại cho tao!”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử lao đến đạp Lâm Vỹ.  

             “Bốp!”  

             Lâm Hải một tay nắm lấy tay trái cậu em vợ của Lý Hạt Tử, vung nhẹ chân phải, cậu em vợ của Lý Hạt Tử không kịp phản ứng, cơ thể va vào thùng rau kêu rầm một tiếng.  

             “Ầm ầm!”  

             Bảy tám thanh niên do cậu em vợ của Lý Hạt Tử mang đến, đang chuẩn bị xông lên  

             Trong sảnh hẹp của siêu thị, tất cả các con bạc đều đứng dậy tránh ở một bên, hai bên đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm vào nhau!  

             “Rầm rầm!!”  

             Ngoài cửa vang lên âm thanh giòn giã, cửa gỗ hai lớp cũ nát bị đạp tung, ba người đi vào, người dẫn đầu chính là người thanh niên trên chiếc xe Van JinBei có vết sẹo trên đầu.  

             Anh ta cao khoảng một mét bảy tám, cơ thể tráng kiện, bên trên mặc một chiếc áo phông cotton màu đen, bên dưới mặc chiếc quần thể thao cotton màu đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng NB.  

             Người này không quá nổi bật, làn da tương đối đen, đôi mắt nhỏ long lanh có hồn. Trên mặt anh ta không có chút thịt thừa, khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén. Theo lý mà nói với vẻ ngoài như vậy, bạn chắc chắn sẽ không nói anh ta ưa nhìn hay rất đẹp trai, nhưng kết hợp những nét này lại với nhau, lại khiến người ta cảm thấy hài hòa.  

             Anh ta một tay đút túi quần bước vào, đứng ở giữa đại sảnh, liếc mắt nhìn những người trong phòng một lượt, giọng điệu nhạt nhẽo hỏi: “Lý Hạt Tử đâu?”   

             “Mày là ai?”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử từ dưới đất bò lên, dựa vào giá hàng sau lưng hỏi một câu, trong lòng hắn nghĩ đám người này cùng hội với Lâm Hải.  

             “Bốp!”  

             Người thanh niên phía sau người đàn ông có vết sẹo, vung tay tát thẳng vào mặt cậu em vợ của Lý Hạt Tử, sau đó mắng: “Dám nói chuyện với chúng tao như vậy, có bản lĩnh sao? Gọi Lý Hạt Tử ra đây!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK