Chương 5: Anh, tôi nói chuyện với anh
Giang Bắc, chín rưỡi tối, “đội vận chuyển nguyên vật liệu xây dựng Bắc Phạt” của công trường khu nghỉ dưỡng Vọng Giang được phân đứng ở cổng.
Lâm Hải xuống taxi, nửa người trên mặc áo khoác của tài xế taxi, sau đó cúi đầu đi về phía cổng.
Ở cổng, dưới ô che cũ nát treo một bóng đèn chói mắt, một đàn muỗi chi chít vây quanh bóng đèn. Bảy tám người đàn ông lực lưỡng ngồi dưới đàn muỗi, mọi người ngồi quanh một chiếc bàn dài hình chữ nhật, dạng hai chân, vừa nói chuyện, vừa uống trà.
“Hầy, đại ca, cho tôi hỏi một chút, Mãn Bắc Phạt, anh Bắc có ở đây không?”, Lâm Hải tiến lên trước hỏi.
“Cậu là ai?”, một người trung niên ngồi ở giữa, ngẩng đầu hỏi.
“Tôi là một người bạn của anh Bắc, tìm anh ấy có chút việc”, Lâm Hải trả lời đơn giản.
“Anh ấy không có ở đây!”
“Anh ấy đi đâu?”, Lâm Hải hỏi.
“Ầm ầm!”
Trong lúc hai người nói chuyện, từ xa một chiếc xe ben đi tới, tài xế ngồi trong xe thò đầu ra, hỏi người trung niên đang nói chuyện với Lâm Hải: “Anh Chu, bốc xi măng ở đâu?”
“Tôi đi vào cùng cậu!”, người trung niên nói chuyện với Lâm Hải đứng lên, sau đó ông ta chỉ vào Lâm Hải nói: “Anh Bắc ăn ở Lẩu Úc Môn, cậu muốn tìm anh ấy bàn chuyện, thì đợi ở đây đi, chốc nữa anh ấy về”.
“Vậy tôi không đợi nữa, tôi đến Lẩu Úc Môn tìm anh ấy”, Lâm Hải cười, sau đó quay đầu bỏ đi, nhưng trong đầu lại ghi nhớ người trung niên nói chuyện với mình theo bản năng.
Người trung niên không quan tâm Lâm Hải, mà lên xe ben vào công trường.
Nửa tiếng sau, ở cửa nhà hàng Lẩu Âu Môn.
“Hầy, xin chào, tôi hỏi một chút, Mãn Bắc Phạt, anh quen không? Anh ấy ở phòng nào?”, Lâm Hải hỏi nhân viên phục vụ.
“Ồ, anh Bắc, ở phòng 309!”, hiển nhiên nhân viên phục vụ rất quen thuộc với danh tiếng của Mãn Bắc Phạt, dường như không cần suy nghĩ trả lời một câu.
“Anh ấy đỗ xe ở đâu, anh biết không?”, Lâm Hải vừa thấy cái tên Mãn Bắc Phạt rất nổi tiếng, liền hỏi tiếp.
“Bên ngoài bãi đỗ xe, xe Mercedes đen biển số Hắc A07777!”, nhân viên phục vụ trả lời.
“Cảm ơn”, Lâm Hải ném lại một câu, bước ra ngoài nhà hàng.
“Anh ơi, phòng 309 đi bên này!”, nhân viên phụ vụ gọi lại.
“Không sao, tôi ra ngoài đợi anh ấy!”, Lâm Hải không quay đầu ném lại một câu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe bên ngoài Lẩu Âu Môn, xe Mercedes 600 đen bóng, biển số Hắc A07777, nghiêm chỉnh đỗ trong góc không nổi bật.
Lâm Hải đi đến bên cạnh Mercedes 600, sau đó cúi đầu châm điếu thuốc, và cởi bỏ chiếc áo khoác tốn năm mươi đồng mua của tài xế taxi, lộ ra hai cánh tay đầy vết thương, sau đó xé lót của áo khoác, thuần thục băng vết thương.
Hơn một tiếng sau, một bóng người bước đi vững chãi ra khỏi cửa nhà hàng, hắn chính là Mãn Bắc Phạt, năm nay 33 tuổi. Năm năm trước hắn là một nhà thầu, sau này nghe nói là lập cơ nghiệp nhờ phá dỡ đền bù, nhưng “cơ nghiệp” cụ thể thế nào, không ai có thể nói rõ.
Mãn Bắc Phạt có tài xế riêng, nhưng hôm nay xin nghỉ không đi làm, cho nên, sau khi hắn uống rượu xong, liền để giám đốc dự án đưa khách hàng đi chơi, còn mình mượn cớ chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, vì cuộc sống làm việc nghỉ ngơi của anh ta có quy luật, rất ít đi qua đêm.
Nhưng chuyện hôm nay, thực ra có tài xế hay không cũng giống nhau, vì Lâm Hải đã dám đến, thì nhiều thêm một người, ít đi một người, cũng không có ý nghĩa lớn với hắn.
Bất kể Mãn Bắc Phạt uống bao nhiêu rượu, sắc mặt cũng không đỏ, mà trắng nhợt, mà còn trắng đến dọa người ta sợ. Thân hình hắn bình thường, cũng cao trên dưới một mét bảy lăm, da trắng, tóc ngắn, nhìn có vẻ nho nhã ít nói, không giống dân giang hồ như lời đồn bên ngoài.
“Tích tích!”
Khi Mãn Bắc Phạt đi còn cách chiếc xe Mercedesz 600 khoảng bảy tám trăm mét, liền giơ tay ấn chìa khóa xe.
“Ôi ôi, anh Bắc, anh ra rồi”, Lâm Hải tươi cười, nhanh chóng bước đến.
“Cậu là ai?”, Mãn Bắc Phạt nheo mắt nhìn Lâm Hải, sau đó ngẩn người.
“Ồ, tôi là công nhân của công trường, anh Chu đội xe sợ anh uống nhiều, bảo tôi đến đón!”, trong lúc nói, Lâm Hải đã đi đến bên cạnh Mãn Bắc Phạt, sau đó tay trái đỡ hắn, tay phải trực tiếp cầm chìa khóa nói: “Lên xe đi, tôi đưa anh về!”
“Công nhân công trường? Tôi chưa từng gặp cậu?”, Mãn Bắc Phạt được Lâm Hải dìu, cơ thể đứng tại chỗ không đi.
“Bặp!”, tay trái Lâm Hải tóm chặt khuỷu tay của Mãn Bắc Phạt, sau đó cười nói: “Lên xe nói, được không, anh Bắc?”
Mãn Bắc Phạt sửng sốt, sau khi trầm mặc mấy giây, trực tiếp mở miệng nói: “Vậy thì đi thôi!”
Hai phút sau, hai người lên xe.
Lâm Hải ngồi ở vị trí lái, Mãn Bắc Phạt ngồi hàng ghế sau.
“Anh Bắc, chúng ta đi đâu?”, Lâm Hải khởi động xe Mercedesz 600 một cách thuần thục, sau đó không quay đầu hỏi.
“Tôi về nhà, Moncaut quốc tế”, Mãn Bắc Phạt mệt mỏi nằm ở hàng ghế sau, vẻ mặt vô cùng thoải mái, còn giọng điệu như nói với tài xế nhà mình: “Đau đầu, trong clasp có viên giảm đau và nước suối, cậu lấy giúp tôi”.