• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Giáp mặt
 
             “Mẹ kiếp!”, cậu em vợ của Lý Hạt Tử cầm dao chuẩn bị đâm.  

             “Rầm!”  

             Từ trong túi vải bố lấy ra một khẩu ngũ liên phát, một khẩu súng săn một nòng, hai người đứng phía sau người thanh niên có vết sẹo tiến lên phía trước một bước, trực tiếp dí họng súng vào đầu cậu em vợ của Lý Hạt Tử mắng chửi: “Thằng nhãi con được đấy, bảo mày không có bản lĩnh, mà mày còn không tin? Mắt mù à!”  

             “Ông…ông anh…anh rể em không ở đây…!”, sau khi nhìn thấy súng cậu em vợ của Lý Hạt Tử choáng váng, trên trán toát mồ hôi đáp lại một câu.  

             “Đừng nói nhảm với tao nữa, đến tìm anh ta, chẳng nhẽ tao còn không biết anh ta ở nhà sao?”, người thanh niên có vết sẹo quay đầu nhổ ra một ngụm đờm, sau đó hét vào trong phòng: “Lý Hạt Tử, tôi đếm đến ba! Anh không ra, tôi sẽ đập nát cái tiệm này của anh!”  

             “1!”  

             “2!”  

             Người thanh niên có vết sẹo đếm đến hai.  

             “Lạch cạch!”  

             Còn chưa đếm đến ba, Lý Hạt Tử thực sự bước ra khỏi phòng. Hắn ta đứng ở cửa, nhìn đến người thanh niên có vết sẹo hỏi: “Sao vậy, anh bạn?”   

             “Biết tôi không?”, người thanh niên có vết sẹo ngồi lên bàn, tay phải chơi đùa viên mạt chược, mặt không biểu cảm hỏi.  

             “Anh là?”, Lý Hạt Tử có chút mông lung.  

             “Tiểu Cửu là bạn của tôi…!”  

             “À, vậy thì tôi biết rồi, có nghe qua về anh, nghe qua rồi!”, Lý Hạt Tử vừa nghe người thanh niên có vết sẹo nói ra cái tên đó, bỗng vội vàng gật đầu đáp lại.  

             “Ha ha, Tiểu Cửu mở một trạm thu gom phế liệu, anh còn có thể đến đó kiếm chút tiền, sao nào, không muốn sống nữa?”, người thanh niên có sẹo cười ha ha hỏi.  

             “Anh nghe tôi nói…!”, Lý Hạt Tử bước tới.  

             “Tôi đến đây rồi, không có thời gian để nghe anh nói”, người thanh niên có vết sẹo xua tay, nói tiếp: “Anh ở chỗ Tiểu Cửu lấy đi chín mươi ngàn, số tiền này anh phải trả lại!”  

             “Tôi trả, tôi sẽ trả, ngày mai tôi sẽ đem chín mươi ngàn trả lại…!”, Lý Hạt Tử đứng ở cửa phòng, không dám chần chừ, liên tục gật đầu.  

             “Lấy chín mươi ngàn, trả chín mươi ngàn, vẫn cần tôi phải đến đây sao?”, người thanh niên có vết sẹo bật cười, sau đó ra hiệu cho người của mình.  

             “Lạch cạch!”  

             Người thanh niên bên cạnh, đem túi vải bố ném lên mặt bàn.  

             “Nào, tất cả người ngồi ở đây, bỏ tiền vào đây, bỏ đến khi nào đầy thì thôi!”, người thanh niên có vết sẹo ngồi trên bàn, một tay chỉ vào túi vải bố trên bàn, hùng hồn nói.  

             Những người đánh bạc bên trong phòng nhìn anh ta, lại nhìn đến Lý Hạt Tử, nắm chặt tiền trong tay, có chút do dự.  

             “Người anh em, việc nào ra việc đấy! Tiền này tôi sẽ trả cho anh, anh đừng động đến những người chơi ở nhà tôi, được không?”, Lý Hạt Tử miễn cưỡng hỏi.  

             “Bang!”  

             Tiếng súng đột nhiên vang khắp trong siêu thị, mọi người lập tức rùng mình.  

             “Có nghe hiểu không? Bỏ tiền vào, đừng để nói nhiều?”, một người phía sau người thanh niên có vết sẹo, nổ súng xong, khuôn mặt không biểu cảm hét lên.  

             “Bỏ vào, bỏ vào đi”, Lý Hạt Tử cắn răng, trong lòng đang rỉ máu nói với những người đánh bạc.  

             “Soàn soạt!”  

             Ông chủ vừa nói, những người khác cũng không kiên trì nữa, cầm tiền bỏ vào trong túi vải bố.  

             “Lộp cộp!”  

             Người thanh niên có vết sẹo bước đến bên cạnh Lý Hạt Tử, một tay nắm lấy cổ hắn ta, cười nói: “Lý Hạt Tử, anh nghe rõ cho tôi. Tôi còn ở Ngũ Thường một ngày, anh yên phận một ngày, tôi ở một năm, anh nằm yên một năm cho tôi! Nhưng nếu không yên phận, tôi tóm được anh lần nào, sẽ xử anh lần đó!”  

             Lý Hạt Tử cắn răng, không lên tiếng.  

             “Nghe rõ chưa, hả?”, người thanh niên có vết sẹo đột nhiên trừng mắt quát lên hỏi.  

             “Ừm, đã rõ”, Lý Hạt Tử gật đầu.  

             “Ha ha!”, người thanh niên có vết sẹo đột nhiên cười lên một tiếng.  

             …  

             “Người này là ai?”, Lâm Hải nhìn người thanh niên có vết sẹo, sau đó hỏi những người khác: “Các anh biết không?”  

             “Không biết”, Vu Lượng lắc đầu.  

             “Chưa nhìn thấy, anh ta chắc không phải trong nội thành, trong nội thành hiện giờ có tin, tất cả theo Hướng Nam đều bị cảnh sát sờ đến rồi”, Trương Tiểu Lạc đáp lại một câu.  

             “Hãn Phỉ của Ngũ Thường, Đại Phật!”  

             Lúc ba người đang nói chuyện với nhau, Lâm Vỹ đột nhiên xen vào, sau đó nói thêm: “Anh ta là thần tượng của tôi! Ở Ngũ Thường, người ta dùng dao găm và ngũ liên phát, nhưng anh ta không cần!”  

             “Tại sao?”, Lâm Hải hỏi theo bản năng.  

             “Bởi vì không có đối thủ, nghe thấy cái tên Đại Phật đều co vòi rồi…”, Lâm Vỹ nói với vẻ cực kỳ hâm mộ.  

             “Nổi tiếng, có gì hay ho đâu?”, Lâm hải nghe thấy lời của Lâm Vỹ, cúi đầu lẩm bẩm một mình.  

             “Bốn người chúng mày thế này là sao? Người khác đều móc tiền ra rồi, chúng mày còn đợi gì nữa?”, một người thanh niên gom tiền bên cạnh Đại Phật, chau mày quát mấy người Lâm Hải.  

             “Soạt!”  

             Lâm Hải nghe thấy câu này liền ngây ra, mà Trương Tiểu Lạc ở bên cạnh theo bản năng dùng chân chắn trước Lâm Hải trên người có mang theo một trăm hai mươi ngàn tiền mặt.  

             “Xong rồi”, Vu Lượng chau mày, thấp giọng nói.  

             “Mẹ kiếp, người khác để Đại Phật đem tiền đi, chắc chắn Lý Hạt Tử sẽ chặn lấy lại, nhưng tiền của chúng ta bị lấy đi, Lý Hạt Tử chắc chắn sẽ không quan tâm…!”, Trương Tiểu Lạc cũng rối tung lên.  

             “Ba người ra ngoài trước đi, tôi ở trong này cầm tiền!”, Lâm Hải không chút do dự nói.  

             Vu Lượng nghe thấy lời này, có chút cảm động, bởi vì quan hệ của anh ta và Lâm Hải rất bình thường, hôm nay mới biết nhau, anh ta cảm thấy không thể rơi vào vũng nước đục này, vì vậy, anh ta nhìn đến Trương Tiểu Lạc.  

             “…Trương Tiểu Lạc tôi đời này chưa làm chuyện gì trái lương tâm, cùng nhau đến, thì cùng nhau đi”, Trương Tiểu Lạc chần chừ hơn mười giây, sau đó nhỏ giọng nói.  

             “Tao đang nói chuyện với chúng mày đấy!”, người thanh niên lại quát lên, sau đó cầm súng đi về phía này.  

             Lâm Vỹ, Trương Tiểu Lạc, Vu Lượng nhìn chằm chằm hắn ta, nắm chặt tay, mà Lâm Hải đứng đó chau mày nhìn Đại Phật.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK