Vết đao chém sau lưng Vu Lượng, tốn chưa đến ba trăm đồng tiền khâu ở bệnh viện huyện, hơn nữa trong đó còn có cả tiền thuốc chống viêm. Khâu xong vết thương, mọi người sợ Lý Hạt Tử đưa người vào huyện thành tìm, cho nên không dám ở lại lâu, thậm chí ngay cả bữa tối cũng không ăn, trực tiếp chạy về thành phố.
Trên đường.
“Anh, có lúc anh đúng là giỏi ăn nói, em không hiểu, sao anh lại sợ Lý Hạt Tử chứ? Mẹ nó, ngay cả bữa tối cũng không dám ăn ở Ngũ Thường, truyền ra ngoài thật mất mặt?”, Lâm Vỹ lái xe, tức giận mắng.
“Không liên quan đến sợ, mà là không cần thiết”, suy nghĩ và sự chín chắn của Lâm Hải và Lâm Vỹ, hiển nhiên là khác nhau, cho nên anh chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, không giải thích nhiều.
“Cái gì gọi là không cần thiết? Để người ta đánh thì cần thiết hả? Không được thì em gọi điện thoại, kêu ít người đến xử lý hắn, một tên lưu manh ở nông thôn, hắn còn thành tinh chắc”, Lâm Vỹ vẫn ấm ức mắng. Xe của cậu ta bị người ta đập, trong lòng vẫn phiền muộn không biết phải ăn nói thế nào với người bạn cho mượn xe.
“Tiểu Vỹ, từ lúc nào em không dùng chân suy nghĩ vấn đề thế, em trưởng thành từ lúc nào. Chuyện mười tám ngàn đồng, cuối cùng khiến Tiểu Lượng bị chém một đao, có đáng không?”, Lâm Hải cũng buồn bực, sau đó suy nghĩ một lúc, lấy ra mười ngàn từ trong túi tiền, vỗ vào chân của Vu Lượng.
“Sao thế?”, Vu Lượng ngẩn người.
“Tiểu Lượng, hôm nay để anh mệt mỏi một ngày, còn chịu một đao, thật ngại quá. Anh cầm số tiền này, về mua gì cho mình đi”, Lâm Hải rất nghiêm túc nói, trong giọng nói không có chút giả tạo.
“Không cần, không sao”, Vu Lượng cũng là người không thích nói nhiều, anh ta trả tiền, nói tiếp: “Bị đuổi theo, cũng hết cách. Chỉ một đao nhỏ sau lưng thôi”.
“Hầy, nói đến tiền, em mới nghĩ ra, vừa nãy em còn nhặt được ba nắm dưới đất”, Lâm Vỹ vỗ trán, sau đó lấy hai xấp tiền giấy lộn xộn từ trong túi quần, Trương Tiểu Lạc tiện tay nhận lấy kiểm tra, cười nói: “Ha ha, còn hiều hơn tám ngàn, vừa đủ mười ba ngàn”.
“Anh xem, số tiền này, tôi còn không nghĩ có thể lấy về được, còn nhiều hơn năm ngàn. Tiểu Lượng, anh cầm mười ngàn đi, còn lại để Vỹ Vỹ sửa xe”, Lâm Hải nói thẳng, đặt tiền lên đùi Vu Lượng lần nữa.
Có những người, có khí chất lãnh đạo, khí chất này, không liên quan gì đến tính khí kiêu ngạo bẩm sinh. Nó được hình thành từ một loạt nhân tố như “hoàn cảnh gia đình”, “trải nghiệm xã hội”, “nhóm bạn bè mà mình tiếp xúc”. Thể hiện của khí chất lãnh đạo, đa phần bắt nguồn từ hành động chi tiết cụ thể khi làm việc.
Và điều quan trọng nhất trong hành động cụ thể là, anh làm việc, phải khiến người ta cảm thấy thoải mái!
Lâm Hải, hiển nhiên là người như vậy, anh lớn lên trong gia đình cán bộ, sau khi vào xã hội, lại âm thầm tích lũy kinh nghiệm nhất định. Cho nên, anh biết rõ hơn ai hết, lúc nào phải làm việc như thế nào.
Mười ngàn, không nhỏ với Lâm Hải, ít nhất có thể thay sáu chiếc bánh xe Michelin mới, lúc này, anh cũng rất cần. Nhưng không có Trương Tiểu Lạc trượng nghĩa bảo đảm, chuyện chiếc xe ben, sẽ như chuyện cổ tích.
Bạn bè là qua lại với nhau, Trương Tiểu Lạc làm việc khiến Lâm Hải ấm lòng, vậy Lâm Hải làm việc, thì phải khiến Trương Tiểu Lạc cảm thấy thoải mái. Mười ngàn, nếu không đưa, Trương Tiểu Lạc cũng sẽ không nói gì, vì anh ta biết hoàn cảnh kinh tế hiện tại của Lâm Hải. Nhưng nếu với hoàn cảnh này, Lâm Hải vẫn đưa tiền, có phải Trương Tiểu Lạc sẽ vui mừng và khâm phục không?
“Hải, thật sự không cần”, tiền được đặt trên đùi Vu Lượng lần nữa, anh ta vẫn xua tay.
“Soạt”, Lâm Hải trực tiếp nhìn sang Trương Tiểu Lạc.
Trương Tiểu Lạc và Lâm Hải nhìn nhau một cái, sau đó cười nói với Vu Lượng: “Tuy tôi và Hải tiếp xúc không lâu, nhưng con người anh ấy làm việc có đầu có đuôi. Việc đã xảy ra rồi, anh không lấy, trong lòng anh ấy áy náy, Lượng, anh cầm đi”.
“…Được, cảm ơn nhé”, Vu Lượng nghe Trương Tiểu Lạc nói như vậy, do dự một lúc, nhận lấy mười ngàn.
“Ha ha, cảm ơn gì mà cảm ơn”, Lâm Hải cười.
“Anh, em không khách sáo với anh nữa, anh không đưa em tiền, bạn em sẽ chém em! Ba ngàn còn lại, em cầm đi sửa xe nhé”, Lâm Vỹ không hề khách sáo nói.
“Ừm”, Lâm Hải gật đầu, sau đó nhìn Trương Tiểu Lạc, lấy ra một ít từ trong số tiền lộn xộn, Trương Tiểu Lạc thấy hành động của anh liền nói: “Hải, vô ích thôi, nếu anh đưa tôi, là đánh vào mặt tôi đấy’.
“Ha ha, vậy thì thôi”, Lâm Hải thực sự muốn đưa Trương Tiểu Lạc chút phí hoa hồng, dù sao hôm nay phiền mọi người cả một ngày, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.