• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Nghĩ nhiều rồi
 
             “Hầy, được”, Lâm Hải gật đầu, thò tay lấy nước suối và viên giảm đau trong clasp đưa cho hắn, và trêu đùa nói: “Mấy năm không lượn lờ ở nhà rồi, Moncaut quốc tế, tôi thực sự không nhớ rõ ở đâu, lôi anh đi mất, anh đừng mắng tôi đấy, ha ha!”  

             “Ừm ừm, cậu xem mà lái đi, đến đâu cũng được!”, Mãn Bắc Phạt vừa cho viên thuốc giảm đau vào miệng, vừa gật đầu liên tiếp.  

             “Ầm!”  

             Lâm Hải nhấn ga, sau đó lái xe đi.  

             Ban đêm, đường lớn Giang Bắc xe ít đường rộng, ánh đèn vàng mờ chiếu vào trong xe, chiếu vào nửa bên má của Mãn Bắc Phạt. Hắn đút hai tay vào túi, đầu dựa vào ghế da thật, nhắm mặt dưỡng thần hỏi: “Cậu nhóc, từ đầu về?”  

             “Myanmar!”, Lâm Hải một tay lái vô lăng, cơ thể thả lỏng, giọng điệu chậm rãi trả lời.  

             “Myanmar?”, Mãn Bắc Phạt nghe thấy câu này, hơi sửng sốt, sau đó lại mở to con mắt, ánh mắt nhìn Lâm Hải từ phía sau.  

             “Tôi ở đó làm thuê bốn năm, vừa về một tuần trước!”, Lâm Hải vẫn rất bình tĩnh lái chiếc xe Mercedes.  

             “Thế tại sao lại đến đây lái xe cho tôi? Thiếu tiền, hay là thiếu việc? Ha ha!”, Mãn Bắc Phạt cười hỏi.  

             “Ha ha, không có, không có!”, Lâm Hải lắc đầu, mở miệng nói: “Anh Bắc, tôi không mắc mưu đâu!”  

             “Vậy là tôi nghĩ nhiều rồi?”, Mãn Bắc Phạt trực tiếp hỏi.  

             “Ha ha, lần này về cũng không có việc gì làm, tôi mở một quầy bán thịt dê xiên ở chợ”, Lâm Hải giống như nói chuyện thường ngày.  

             Mãn Bắc Phạt nghe xong liền ngẩn người, trong lòng suy nghĩ mười mấy giây, sau đó mới hiểu ra nói: “A, cậu nói vậy, thì tôi hiểu rồi”.  

             “Anh Bắc, người đi theo anh, bây giờ đều ăn no uống đủ rồi. Họ không còn lo lắng vấn đề cuộc sống, nhưng tôi chỉ trông vào quầy bán đồ nướng kiếm sống qua ngày thôi, anh nói xem, họ bóp cổ tôi không cho tôi ăn cơm, anh bảo tôi làm thế nào? Hay là, tôi khóc cho anh xem nhé?”, Lâm Hải nói với giọng điệu hài hước.   

             “Ha ha, hai năm nay, người biết tôi quá nhiều, nhưng người tôi biết quá ít!”, Mãn Bắc Phạt cười, sau đó nói tiếp: “Ý của cậu, tôi hiểu rồi, lái xe cẩn thận đi, đừng lôi tôi chạy mất thật, tôi buồn ngủ rồi!”  

             “Hầy, được!”, Lâm Hải gật đầu, sau đó vẫn nhấn ga, không nhanh không chậm lái về phía Moncaut quốc tế Giang Nam  

             Bốn mươi phút sau, dưới tòa nhà Mãn Bắc Phạt sống, Lâm Hải nghiêm chỉnh đỗ xe, sau đó đưa tay phải ra nói: “Tôi đi đây, anh Bắc?”  

             Mãn Bắc Phạt đưa tay bắt tay Lâm Hải, và chú ý đến cánh tay của anh, có một vết thương rõ ràng, sau đó hài hước nói: “Cậu có cả câu chuyện cổ tích à!”  

             “Không tính là câu chuyện cổ tích, nhiều nhất chỉ coi là truyện cổ Andersen!”, Lâm Hải khiêm tốn.  

             “Xảo quyệt!”, Mãn Bắc Phạt cười, sau đó vỗ vai Lâm Hải, chỉ vào anh nói: “Tôi nhớ cậu rồi!”  

             “Tạm biệt!”  

             “Ừm, đi đi!”  

             Hắn nói xong, hai người tạm biệt nhau, Mãn Bắc Phạt không trốn không tránh, mà trực tiếp đi vào thang máy nhà mình. Cũng như vậy, Lâm Hải cũng không lén lút quan sát đối phương, mà bước lớn ra khỏi bãi đỗ xe dưới lòng đất.  

             Sau khi về nhà, động tác của Mãn Bắc Phạt rất nhẹ nhàng, sợ làm phiền đến vợ và con đang nghỉ ngơi, lấy trà giải rượu bày sẵn trên bàn, nhoẻn miệng cười, sau đó gọi điện cho Vương Đào.  

             “A lô, đại ca?”, giọng nói của Vương Đào vang lên.  

             “Việc tôi giao cho cậu, một năm ít nhất kiếm ba trăm ngàn, sao cậu vẫn bám vào việc buôn bán con cỏn ở chợ không buông bỏ? Quen ăn shit rồi, cho cậu ăn hải sản, cậu bị tiêu chảy, phải không?”, Mãn Bắc Phạt ngồi trên sofa, cúi đầu uống trà hỏi.   

             “…!”, Vương Đào ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một hồi, sau đó mới hiểu ra, giải thích nói: “Đại ca à, em biết anh đang nói chuyện gì. Nhưng phía bên chợ, em đã nói trước với họ rồi, để họ bắt đầu thu rồi, nhưng người ở dưới, ăn cơm của chúng ta, không nghe lời của chúng ta!”  

             “Tiểu Đào, công ty càng ngày càng tốt, tiếp xúc cũng ngày càng rộng, nhân viên phải tiến bộ theo bước đi của công ty. Có thể thích ứng, thì giữ lại! Không theo được, cút! Hiểu không?”, Mãn Bắc Phạt bình bình hỏi.  

             “Em hiểu rồi, anh!”  

             Vương Đào nói xong câu này, điện thoại vang lên tiếng máy bận.  

             Khu chợ con đường phía sau, Đại Tráng tìm ba bốn mươi người hàng xóm nông thôn, lái mấy chiếc xe ba bánh kéo hàng, bắt đầu đi tính sổ với Lâm Hải. Họ mang theo đao thương, gậy côn, và hò hét phải chặt một chân của Lâm Hải.  

             “Tinh tinh tinh!”  

             Di động của Đại Tráng vang lên.  

             “A lô, Đào? Mẹ nó, tôi nghe ngóng được Lâm Hải ở đâu rồi, cậu yên tâm, tối nay, chắc chắn tôi đào nó lên!”, Đại Tráng nhận điện thoại, cắn rằng nghiến lợi trả lời.  

             “Đào cái đầu! Ngày nào cũng uống rượu, không biết mình họ gì nữa! Vì mấy chuyện vớ vẩn của anh, mẹ nó, tôi còn bị mắng một trận! Mau đưa người của anh cút đi!”, Vương Đào mắng lớn.  

             “… Miệng tôi còn bị nó làm nát rồi, cứ thế mà bỏ qua sao?”, Đại Tráng hỏi không thể tin nổi.  

             “Anh còn lằng nhằng, tôi ấn miệng anh vào mông, anh tin không?”  

             “Thế còn tiền xe và tiền thuê hơn ba mươi người này thì sao?”, Đại Tráng vội hỏi.  

             “Tự giải quyết đi”, Vương Đào không vui ném lại một câu, trực tiếp tắt điện thoại.  

             Khoa ngoại bệnh viện thành phố.  

             “Hải, anh đừng nói với tôi, anh thực sự xử Mãn Bắc Phạt rồi?”, Trương Tiểu Lạc kích động hỏi Lâm Hải đang truyền nước.  

             “Ha ha, xử gì mà xử, hai chúng tôi chỉ nói chuyện một lúc!”, Lâm Hải cười bất lực, đồng thời cảm thấy điện thoại trong túi rung lên. Anh đưa tay móc ra xem, thấy số điện thoại là của nhà mình, liền cau mày.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK