Chương 7: Anh rể giỏi làm hài lòng người khác
Lâm Hải cúi đầu nhìn số điện thoại, trực tiếp tắt luôn.
“Tinh tinh tinh!”
Điện thoại tắt đi chưa được ba giây lại vang lên, lần này, ngón tay cái của Lâm Hải dừng lại mấy giây ở nút tắt máy, cuối cùng bất đắc dĩ cau mày nhận điện thoại, nhưng giọng điệu không vui hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Hải à, sao con không nhận điện thoại?”, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
“Ồ, mẹ à!”, Lâm Hải nghe thấy giọng nói của mẹ kế trong điện thoại, sau đó hơi mỉm cười, giọng nói cũng trở nên hòa nhã hơn rất nhiều.
“Con trai, tối nay chị và anh rể con ngồi máy bay về từ ngoại tỉnh, Tiểu Vỹ cũng ở nhà, con về ăn bữa cơm nhé?”, mẹ kế thân thiết nói trong điện thoại.
“… Mẹ à, con còn có việc, mọi người ăn đi, hôm khác con về thăm mẹ”, Lâm Hải suy nghĩ một lúc, cúi đầu trả lời.
“Con về một tuần rồi, chỉ về nhà một lần, còn ra gì nữa? Con chỉ đối đầu với ông ấy, nhưng trong nhà cũng còn có mẹ và Tiểu Vỹ? Con không gặp ông ấy, còn không gặp mẹ sao? Con trai à, con muốn tuyệt giao với mọi người à?”, mẹ kế khiển trách bằng giọng sang sảng.
“Không phải con không muốn thăm mọi người, mà là con về thì lại …với ông ấy…!”, Lâm Hải vừa nói đến chuyện trong nhà, liền nổi nóng, nghiến răng.
“Đừng lằng nhằng nữa, về đi, mẹ làm một bàn đồ ăn đấy!”
“Mẹ, con…!”
“Dạo này huyết áp của mẹ lại không ổn định, con tuyệt đối đừng làm mẹ tức giận. Không bàn chuyện này nữa, con mau về đi!”, mẹ kế liên tục cắt ngang lời của Lâm Hải, sau đó ném lại một câu, trực tiếp tắt điện thoại.
“Ôi trời, tôi buồn chết mất”, Lâm Hải nhìn điện thoại đã tắt, vỗ trán nói.
“Sao thế?”, Trương Tiểu Lạc thò cổ hỏi.
“Nói với anh, anh cũng không hiểu”, Lâm Hải xua tay, mở miệng mói: “Lạc, hôm nay tôi thấy không mời anh ăn cơm được rồi, chốc nữa về trước đi, ngày mai tôi tìm anh!”
“Không sao. Cái bụng này của tôi, nếu không tận dụng, cơ bản là bị lỗ. Lúc nào anh mời được, thì lúc đó tôi sẽ lôi sạch sẽ những thứ trong bụng tôi ra, rất ổn thỏa!”, Trương Tiểu Lạc cười, sau đó xua tay nói: “Vậy tôi đi trước nhé, ngày mai gọi điện!”.
“Cút đi, cút đi”, Lâm Hải buồn phiền xua tay.
Nửa tiếng sau, Lâm Hải truyền nước xong ở bệnh viện, bắt xe về nơi ở, dùng một chiếc áo chùm đầu rộng, che vết thương và chỗ bầm tím trên người mình, cuối cùng anh rửa mặt, mới bắt xe đi về nhà bố mẹ.
Gia đình của Lâm Hải khá đặc biệt, mẹ ruột của anh đã qua đời rất nhiều năm trước, để lại hai người con, một là chị gái Lâm Giai, một là Lâm Hải.
Sau khi mẹ ruột qua đời không lâu, bố tái hôn, tìm mẹ kế cho Lâm Hải. Hơn nữa còn sinh một cậu bé tên Lâm Vỹ, cậu ta nhỏ hơn Lâm Hải bốn tuổi, là con trai nhỏ nhất của nhà họ Lâm.
Theo lý, gia đình như này, thông thường quan hệ giữa con cái và dượng, hoặc là với mẹ kế đều rất bất hòa, hơn nữa mặc dù không bất hòa, đa số cũng là “biểu diễn tình thân giả tạo”, vì người xa lạ không có quan hệ máu mủ, rất dễ sinh ra ngăn cách, có thể một câu nói không đúng, cũng dễ dẫn đến sự bất mãn và mâu thuẫn của bên kia.
Nhưng quan hệ giữa Lâm Hải và mẹ kế vô cùng tốt, còn tại sao, có lẽ chỉ có trong lòng Lâm Hải biết rõ, vì anh cũng chưa từng nói chuyện này với người khác, ngay cả bố và người nhà cũng không biết.
Trong nhà, mẹ kế mặc tạp dề, vừa nấu ăn trong bếp, vừa gọi ra với ông già trên sofa phòng khách: “Tôi nói với ông! Chốc nữa Tiểu Lâm về, tốt nhất ông đừng nói mấy lời vô nghĩa”.
“Bà nấu cơm đi”, bố Lâm hơn năm mươi tuổi ngồi trên sofa, đã từng nắm một số quyền lợi nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, cho nên, giọng điệu ông ta nói, luôn cho người khác cảm giác không nhanh không chậm, nhưng chỉ thay đổi khi nói chuyện với Lâm Hải và Lâm Vỹ.
“Tinh tang!”
Chuông cửa vang lên.
“Tiểu Vỹ, xem xem ai về, đi mở đi!”, mẹ kế trong bếp nói ra một câu.
“Ối la!”, trong phòng ngủ, Lâm Vỹ, để tóc xoăn Oppa Hàn Quốc, tai đeo khuyên đinh tán, thân hình gầy yếu, đi dép lê, ngông nghênh đi ra ngoài, sau đó mở cửa chống trộm dưới tầng.
Ba phút sau, Lâm Hải đi lên, trong tay xách máy massage mua cho mẹ kế, nhìn Lâm Vỹ cười, sau đó đưa tay ấn nhẹ đầu của cậu ta nói: “Em xem em kìa, cứ như sắp chết vậy”.
“Anh thì hiểu cái gì, em là kim chỉ nam thời thượng của đám con trai Đông Bắc, tạo hình phải chuẩn”, Lâm Vỹ bĩu môi, sau đó đưa tay đóng cửa.
“Hải, con và Tiểu Vỹ ngồi chơi một lúc, chị con lát nữa sẽ về”, mẹ kế nói ra từ trong bếp.
“Mẹ, đã nửa đêm rồi, mẹ đừng làm nữa, chúng ta ăn một chút là được!”, Lâm Hải cười, đưa tay đặt máy massage lên giá sách.
Trong lúc nói, Lâm Hải thay dép, đi vào phòng khách, bố ngồi trên sofa xem tivi, vẫn không ngẩng đầu, không quay ra nhìn, và uống trà.
“Bố”, Lâm Hải đứng tại chỗ lúng túng, nhưng vẫn lên tiếng chào trước.
“Đang xem tivi”, ông già cau mày nói một câu.
Lâm Hải nghe câu này càng lúng túng hơn.