• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Đến nông thôn vay tiền
 
             Mười phút sau, giờ tan học, một tốp học sinh chạy đến nhà vệ sinh.  

             Trong nhà vệ sinh, anh Đà nhả ra một làn khói đen từ trong miệng, tóc đã bị cháy xém do tia lửa đã tắt, hơn nữa còn không đều, nhìn từ xa giống như chiếc bánh bao bị chó gặm. Quần thể thao chất liệu polyester bị thủng lỗ chỗ, còn chỗ thảm nhất vẫn là mông của anh ta, trăm ngàn pháo dây và pháo đôi, không hề lãng phí, trực tiếp làm rách nát đũng quần, đúng thế, nát rồi…  

             Đầu của anh Đà luôn hơi rụt lại, nhưng hôm nay bị nổ vươn ra. Anh ta nhìn qua cửa thông gió thấy một tốp học sinh đang đi đến, lập tức thông minh dùng áo đồng phục che mặt. Vì trên người anh ta lộ ra quá nhiều chỗ, chắc chắn hai tay không che hết được, cho nên, che được khuôn mặt là lựa chọn vô cùng chính xác.  

             Anh ta đi chân trần, để lại một đôi giầy thể thao bị dính chặt trong hố, sau đó, anh Đà bước lớn đi ra khỏi nhà vệ sinh.  

             “Vãi, bây giờ quần áo của kẻ ăn mày cũng không có đường may như vậy? Đũng quần cũng rách?”  

             “Hầy, tên ngốc đó là ai vậy? Sao để chân trần vậy, mông còn bốc khói?”  

             “Soạt soạt soạt!”  

             Đúng lúc tan học, hơn trăm học sinh ở cổng trường lập tức bị tạo hình của anh Đà thu hút, đều đang bàn tán thì thầm xôn xao, vây quanh nhìn.  

             “Anh Đà, Lâm Vỹ vào nhà vệ sinh nữ tìm mẹ anh rồi!”, trong đám đông bỗng có người hét lên một câu.  

             “Ừm?”  

             Anh Đà sửng sốt, kéo áo đồng phục xuống quay đầu nhìn theo bản năng, muốn tìm giọng nói gọi anh ta vừa nãy. Nhưng anh ta vừa ngẩng đầu lại thấy mình đang đứng giữa đám đông, còn xung quanh có trên trăm người đang ngạc nhiên nhìn mình.  

             Trong đám đông, Lâm Vỹ gọi xong liền lặng lẽ chuồn mất.  

             “Vãi, mẹ nó, Lâm Vỹ!!”, anh Đà hở mông, tức giận run run hét lên khản cổ.  

             Chỉ một trận chiến, tàu sân bay hạt nhân Thái Bình vang danh khắp nơi, hơn nữa còn thêm một biệt hiệu “Vua pháo nhà vệ sinh”.   

             …  

             Trên con phố của cửa sau, một chiếc xe van Tùng Hoa Giang Dân Ý vô cùng cũ nát từ từ dừng lại.  

             “Vỹ Vỹ, cậu dùng nhanh lên, trước sáu giờ tối nhất định phải quay về. Tôi còn phải kéo bia cho Mạn Dao…”, một cậu bé chạc tuổi Lâm Vỹ đi xuống từ chiếc xe van Dân Ý, hơn nữa vô cùng nghiêm túc dặn một câu.  

             “Xe Mercedes đâu?’, Lâm Hải nhìn xe van nát này, cạn lời hỏi Vỹ Vỹ.  

             “Các anh em mà em quen biết, đều học ‘tinh thần sáng tạo thành phố’… Mercedes đều đỗ ở cổng canh gác, chúng ta khiêm tốn chút, lái tạm đi”, Lâm Vỹ không có chút cảm giác chém gió, như đang nói một việc có thật.  

             “Vãi!”, Trương Tiểu Lạc cạn lời.  

             “Thằng nhóc này chắc chắn đầu óc có vấn đề…”, Vu Lượng cũng suy sụp.   

             “Hầy, các anh đừng ngồi sau, bánh xe sau lảo đảo, ba người các anh đè xuống, em thấy chiếc xe cà tàng này cũng không thể đi nổi…!”, Lâm Vỹ vừa lên xe, vừa dặn một câu.  

             “Mẹ nhà nó, hai chúng ta chỉ hợp tác lần này thôi!”, Lâm Hải vô cùng hối hận mình đã tin tên ngốc này, trong lòng cảm thấy thà mình thuê xe đến nông thôn còn hơn.  

             …  

             Sau khi Lâm Vỹ tạm biệt người bạn đưa xe đến, bốn người thanh niên lái đến nông thôn Ngũ Thường.  

             Trên đường, Trương Tiểu Lạc nói với Lâm Hải, uy tín của bản thân anh ta không thể vay được nhiều tiền. Cho nên, trước khi anh ta đến tìm Lâm Hải, đã liên lạc với một đại ca quen biết trước đây ở quê, đại ca này sẽ giúp làm người trung gian, nhưng phải cho người ta hai ngàn tiền hoa hồng.  

             Lúc này tình hình kinh tế của Lâm Hải vô cùng đói kém, vừa nghe có thể vay tiền, lập tức đồng ý, vì hai ngàn tiền hoa hồng, cũng không phải là nhiều.  

             Bây giờ xã hội này, nếu anh nhờ một người làm chút việc, anh phải đưa chút báo đáp, đó là chuyện tốt. Vì người ta chỉ cần dùng tiền để nói chuyện, sẽ không tồn tại việc ai nợ ai. Ngược lại, bây giờ sợ nhất là, người khác làm việc giúp mình, bề ngoài nói không cần báo đáp, kiểu nợ ân tình này, còn khiến anh khó chịu hơn đòi tiền, vì anh sẽ không biết phải báo đáp thế nào.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK