• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Thiếu mười ngàn
 
             "Vâng, được", Lâm Hải gật đầu, sau đó mở túi ra đếm tiền.  

             "Xoẹt xoẹt..."  

             Những tờ tiền phất phơ trước mặt bốn người Lâm Hải. Khoảng hơn một phút sau, đếm tiền xong, Lâm Hải cảm thấy số tiền không đúng, lập tức nói với ông tư Triệu: "Chú tư, chú lấy nhầm rồi ấy chứ? Sau khi trừ mười tám ngàn năm trăm thì chú phải đưa cháu một trăm ba mươi mốt ngàn năm trăm chứ, sao chỗ này chỉ có một trăm hai mươi mốt ngàn năm trăm? Thiếu mất mười ngàn rồi".  

             "Có thiếu đâu, đúng là một trăm hai mươi mốt ngàn năm trăm mà. Chuyện này là do Lý Hạt Tử dẫn mối, vừa rồi cậu ta tới cổng nhà tôi lấy đi mười ngàn, nói là phí môi giới", ông tư Triệu nói một cách đương nhiên.  

             "Lấy đi mười ngàn?? Không thể nào, rõ ràng cháu đã nói với anh Hạt Tử rồi mà, anh ấy lấy hai ngàn tiền môi giới thôi mà?", Trương Tiểu Lạc ngạc nhiên đi tới, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.  

             "Đó là chuyện của các cậu, làm sao tôi biết được?", ông tư Triệu nhíu mày đáp.  

             "Không phải, đã là chuyện của bọn tôi, sao chú lại tự tiện đưa tiền cho anh ta? Chú phải hỏi chúng tôi trước chứ?", Vu Lượng nói với vẻ mặt vô cảm và giọng nói khàn khàn. Bẩm sinh anh ta đã có một chất giọng ồm ồm, nghe rất đặc biệt.  

             "Cậu xem cậu nói kìa, không có Lý Hạt Tử đứng ra giới thiệu, liệu tôi có cho các cậu vay nhiều tiền như thế không? Theo lý mà nói, tôi phải đưa số tiền đó cho cậu ta trước chứ, có đúng không?", ông tư Triệu trả lời đầy lý lẽ.  

             Mọi người nghe vậy đều phải cạn lời.  

             ...  

             Mười phút sau, đám Lâm Hải ra khỏi nhà ông tư Triệu, lên chiếc xe Van Dân Ý.  

             "Mẹ kiếp, rõ là lý do lý trấu! Cho vay một trăm lăm mươi ngàn, cuối cùng chỉ lấy được một trăm hai mươi ngàn. Đù má, đi một chuyến mất những ba mươi ngàn? Gặp phải dân cho vay nặng lãi rồi! Anh, không được, anh đừng vay nữa", Lâm Vỹ bất mãn chửi bới.  

             "Tiền đã mang đi rồi, giấy nợ cũng đã viết xong, bây giờ em không vay, người ta chẳng cần biết, cứ thế lấy lãi thì sao? Vả lại, tên Lý Hạt Tử đó đã lấy mất mười ngàn rồi, làm sao mà anh trả được một trăm lăm mươi ngàn cho người ta?", Lâm Hải bình tĩnh nói.  

             "Đệch, rõ là tay Hạt Tử đó đứng giữa bày trò đây mà", Vu Lượng lạnh lùng xen vào một câu.  

             "Không sao, để tôi đi đòi anh ta", sắc mặt của Trương Tiểu Lạc rất khó coi, hằm hè nói.  

             "Lạc, hay là bỏ đi, anh ta lấy thêm tám ngàn thì lấy thêm...", Lâm Hải ngẫm nghĩ, cuối cùng không muốn làm to chuyện. Lý do rất đơn giản, bởi vì trong chuyện này, Trương Tiểu Lạc là người đứng giữa, nếu anh cứ không chịu để yên thì rất dễ đẩy Trương Tiểu Lạc vào thế khó xử. Mặc dù với tình hình hiện tại của Lâm Hải, tám ngàn cũng khá nhiều, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu được.  

             "Dựa vào đâu mà lại không đòi? Anh ta muốn lấy tiền thì cũng phải nói một tiếng, tự ý tới lấy tiền đi, thế thì còn ra cái gì nữa? Rõ ràng là đang giỡn mặt với Tiểu Lạc mà!", Vu Lượng lại bồi thêm một câu, trong giọng nói mang theo ý bênh vực Trương Tiểu Lạc, bởi vì anh ta sợ Lâm Hải cảm thấy Trương Tiểu Lạc đã cố tình bày ra trò này.  

             "Đúng thế, chuyện nào ra chuyện nấy, tiền nhất định phải đòi lại", Trương Tiểu Lạc thẳng tính và trọng tình trọng nghĩa. Giờ phút này, chính anh ta cũng sợ Lâm Hải nghĩ nhiều, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy mình không xử lý tốt chuyện này, vậy nên nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai.  

             "Đù, em thấy phải đòi cho bằng được mới phải! Không được, phải chửi cho thằng đó một trận, cóc cần biết nó là anh Hạt chó má gì hết!", Lâm Vỹ chửi ầm lên.  

             "Vỹ Vỹ, lái xe về siêu thị", Trương Tiểu Lạc nói.  

             "Không được thì thôi, thật sự không cần đâu", Lâm Hải vẫn thuyết phục. Anh thật lòng không muốn Trương Tiểu Lạc khó xử, đồng thời, anh cũng cảm thấy Lâm Vỹ nói rất đúng, anh Hạt đã trừ mười ngàn đó, tức là không muốn trả.  

             "Sao anh nhát cáy thế hả? Một thằng đàn ông 1m8, sự hung hăng của anh ở đâu hả?", Lâm Vỹ khinh bỉ hỏi.  

             Nghe vậy, Lâm Hải chẳng buồn tranh luận. Trong lòng anh không hề sợ anh Hạt, chỉ cảm thấy dính vào tên đó thì sẽ rất rắc rối, mà hiện tại lại đúng thời điểm anh đang sợ rắc rối. Anh một thân một mình đi tìm Mãn Bắc Phạt, là bởi vì Mãn Bắc Phạt hiểu tiếng người, thừa biết ý của anh. Còn ở cấp bậc của anh Hạt, cho dù hiểu ý của anh thì cũng sẽ vờ như không hiểu.  

             Vì sao?  

             Bởi vì Mãn Bắc Phạt đã no rồi, mà anh Hạt vẫn là một con sói đói.  

             "Không sao, Hải, tới đó xem sao. Chúng ta tới để nói chuyện, đâu phải để cãi nhau với anh ta", Trương Tiểu Lạc cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện này. Anh ta hết sức áy náy, vậy nên không đợi Lâm Hải nói gì thì đã bảo Lâm Vỹ lái xe đi.  

             Nghe vậy, Lâm Hải không nói gì nữa.  

             Bốn người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã lái xe tới siêu thị. Nhưng sau khi xuống xe, bọn họ lại phát hiện ra Lý Hạt Tử không ở đó, mà chỉ có em vợ của hắn ta, bên cạnh còn có bày, tám tên côn đồ đang ngồi chờ sẵn ở cửa.  

             ...  

             Ở nơi khác.  

             Một chiếc xe Van JinBei lái từ cửa thôn vào. Trong xe có ba người, một thanh niên đầu trọc ngồi ở hàng ghế sau. Gã vắt chéo hai chân, cúi đầu nghịch điện thoại, trên đầu và trên trán có một vết sẹo hằn rõ.  

             "Anh à, có cần che mặt đi không?", thanh niên ngồi trên ghế phụ hỏi.  

             "Không quen che mặt! Cứ nói với nó, kẻ xử nó ở cổng nhà nó chính là tôi!", người thanh niên trả lời mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK