• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Yêu nghiệt Lâm Vỹ
 
             Vì Lâm Hải bị cảm nên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Sáng sớm hôm nay, anh đấm bao cát nửa tiếng ở trên sân thượng bên ngoài phòng trọ, toàn thân đầy mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, lập tức toàn thân ớn lạnh.  

             Lâm Hải đứng dưới ánh mặt trời sáng sớm, vừa lau người, vừa liên lạc với Trương Tiểu Lạc người bạn tốt nhất, hai người nói chuyện vài câu trong điện thoại, Lâm Hải đi thẳng vào chủ đề.  

             “Tiểu Lạc, lần trước xe Ben ETX mà anh nói, tôi muốn mua”, Lâm Hải nói thẳng.   

             “Anh gom đủ tiền rồi à?”, Trương Tiểu Lạc ngẩn người.  

             “Bây giờ trong tay tôi, có thể lấy ra gần bảy mươi ngàn”.  

             “Vãi, bảy mươi ngàn cũng chỉ đủ mua thân xe… Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, ít hơn hai trăm bảy mươi ngàn thì người ta không bán”, Trương Tiểu Lạc cạn lời.   

             “Lạc, anh có thể… giúp tôi vay ít tiền trong nông thôn không?”, Lâm Hải trầm mặc hồi lâu, sau đó khó xử nói tiếp: “Anh yên tâm, nhiều nhất một năm tôi sẽ trả lại số tiền này! Bên ngoài có người bạn nợ tôi ít tiền, tôi ngại chủ động đòi, nhưng chắc chắn anh ta sẽ mau chóng trả tôi… Nếu anh có thể vay được, phải trả lãi thì trải lãi, thực sự không được, tôi đưa anh chút phí hoa hồng cũng được”.  

             “Mẹ nó, vô ích, tôi đâu thiếu tiền, mà cứ phải lấy tiền hoa hồng của anh!..”, Trương Tiểu Lạc trợn mắt, sau đó suy nghĩ nói: “Quê tôi là nông thôn, nếu trả lãi, có lẽ có thể vay được ít tiền. Nhưng vay được bao nhiêu, tôi cũng không nói trước được. Thế này đi, chốc nữa nếu anh không có việc gì, chúng ta cùng về nông thôn xem?”  

             “Tốt quá rồi, tôi đang gấp”, Lâm Hải vừa nghe câu này, trong lòng liền rất vui mừng.  

             “Nhà tôi ở Ngũ Thường, hôm nay xe của nhà tôi đi kéo hàng, chúng ta đi thế nào đây?”  

             “Anh không cần lo, tôi đi mượn xe, chốc nữa tôi cho anh địa chỉ, anh đến nhé”.  

             “Được, cứ vậy đi”.  

             “Được, gặp nhau rồi nói”.  

             Nói đến đây, hai người liền tắt điện thoại, Lâm Hải vội mặc một chiếc áo T – shirt ngắn tay, cạo râu, sau đó vừa gọi điện cho Lâm Vỹ, vừa ra ngoài.  

             “Em trai, chốc nữa anh có việc, cần dùng xe, em có mượn được không?”, Lâm Hải vừa xuống tầng, vừa hỏi.  

             “Xe gì? Em mượn được Mercedes, BMW, cao cấp hơn em không mượn được”, giọng điệu Lâm Vỹ vô cùng bá đạo.  

             “Thật hay giả đấy”, Lâm Hải ngạc nhiên.  

             “Vậy anh xem xem, “tàu sân bay hạt nhân Thái Bình” đã lúc nào chém gió quá ngầu với anh chưa? Em trong ngành này, anh đến tìm em, em gọi cuộc điện thoại, họ phải đưa xe đến cho em”, Lâm Vỹ tiện miệng ném một câu.  

             “Được rồi”, Lâm Hải đáp lại một tiếng, liền tắt điện thoại. Sau đó anh gửi địa chỉ cho Trương Tiểu Lạc, còn mình gọi xe đi.  

             …  

             Nửa tiếng sau, Lâm Hải vừa đến cổng, liền nhìn thấy Trương Tiểu Lạc đưa một thanh niên lạ mặt, cũng đi ra từ taxi.  

             Hai bên chạm mặt.  

             “Hải, giới thiệu với anh, đây là Vu Lượng, anh em của tôi, buôn bán thẻ điện thoại cả thế giới”, Trương Tiểu Lạc chỉ vào người bạn bên canh, tiện miệng giới thiệu.  

             Lâm Hải đứng ở ven đường, ánh mắt nhìn dò xét Vu Lượng. Chỉ thấy anh ta hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cơ thể rất cường tráng, nhưng dáng người không cao, cũng khoảng một mét bảy. Hơn nữa da rất đen, khuôn mặt ngấn thịt, cắt đầu cua rất ngắn, nhìn từ xa, anh ta hơi giống Quách Đức Cương phiên bản Châu Phi. Nhưng điều duy nhất không giống là, anh ta nhìn “dữ” hơn Quách Đức Cương nhiều, dùng câu nói của người già Đông Bắc thì là, hàng này vừa nhìn thì không phải hàng tốt.   

             “Xin chào, tôi là Lâm Hải”.  

             “Đã nghe Lạc Lạc nhắc đến anh”, Vu Lượng hơi gật đầu, đưa tay bắt tay Lâm Hải, sau đó đứng sang một bên không lên tiếng.  

             “Chúng ta đi thế nào? Đi bằng chân à?”, Trương Tiểu Lạc châm điếu thuốc, chớp mắt hỏi Lâm Hải.  

             “Tôi gọi điện cho em trai tôi, nhờ nó mượn xe”, Lâm Hải nói, lấy di động ra.  

             “Anh! Ở đây”.  

             Còn chưa gọi điện thoại đi, Lâm Vỹ đã từ xa chạy đến, hơn nữa dưới nách trái còn kẹp một cái xô tròn nhỏ không nhìn ra là đựng cái gì.  

             “Xe đâu?”, Lâm Hải thấy cậu ta chạy đến, sau đó ngó cổ hỏi.  

             “Em vừa gọi điện thoại xong, chốc nữa sẽ đến”, Lâm Vỹ thở hổn hển trả lời.  

             “Ha ha, vãi, em trai, em mặc quần bó của bà cô nào vậy?”, Trương Tiểu Lạc nhìn Lâm Vỹ một cái, thấy cậu ta mặc quần bó sát, lập tức mất trật tự.  

             “Anh, có bị ngốc không?”, Lâm Vỹ nổi khùng chớp mắt, sau đó bĩu môi nói: “Anh, đây là quần thể thao ngoài trời, anh biết Đặng Siêu không? Anh ta mặc cái này”.  

             “Đừng có không đánh thì không biết lớn nhỏ, gọi anh Lạc”, Lâm Hải vỗ đầu em trai, sau đó giới thiệu: “Em trai ruột của tôi, Lâm Vỹ! Thằng bé là đứa trẻ ngoan, chỉ hơi dữ một chút, tôi cũng không trị được nó”.  

             “Người anh em, dân xã hội hả?”, Trương Tiểu Lạc cảm thấy Lâm Vỹ rất thú vị, sau đó trêu chọc hỏi.  

             “Cũng không đến nỗi, họ đều gọi em là ‘tàu sân bay hạt nhân Thái Bình’, danh tiếng không vang lắm, nhưng tốc độ tuyệt đối cực tốt”, Lâm Vỹ trừng ánh mắt vô tri, vô cùng khiêm tốn nói.  

             “Ha ha!”  

             Trương Tiểu Lạc liền bật cười, ngay cả Vu Lượng bên cạnh từ nãy không lên tiếng cũng buồn cười.  

             “Hầy, các anh đợi chút em làm chút việc trước, làm xong chúng ta đi”, Lâm Vỹ nhìn đồng hồ Mickey vô cùng ngộ nghĩnh trên cổ tay, sau đó vội vàng nói: “Các anh đến nhà vệ công cộng bên cạnh đợi em”.  

             “Em muốn làm gì?”, Lâm Hải ngẩn người.  

             “Mâu thuẫn cá nhân, anh đừng quản”, Lâm Vỹ ném lại một câu, sau đó đá chân chạy vào một trường học.   

             “Em đừng linh tinh, làm chuyện mù quáng”, Lâm Hải không yên tâm hét một câu.  

             “Ra đó đợi em đi, em xong việc ngay”, Lâm Vỹ không quay đầu, ném lại một câu.  

             …  

             Mười một giờ mười hai, trước giờ tan học buổi trưa, Lâm Hải, Trương Tiểu Lạc, và Vu Lượng vẫn ở ngoài cổng khu công cộng, vừa hút thuốc, vừa nhìn thấy Lâm Vỹ đưa một thanh niên trẻ vô cùng khôi ngô đi đến.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK