Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngược lại họ còn cảm thấy nếu như lúc này Giang Dĩ Minh còn chưa đi, một lát nữa nếu như cậu Bạch tới, chắc chắn Giang Dĩ Minh sẽ bị đánh rất thảm!

“Đúng rồi, ông chủ, vừa nãy ông nói, hòn đá này có giá là 15.000.000.000 phải không?” Giang Dĩ Minh nhìn ông chủ, anh hỏi.

“Chàng trai, cậu đừng ở đây nói chuyện phiếm với tôi nữa, mau đi đỉ, nếu như lát nữa cậu Bạch xuống đây, chắc chắn cậu sẽ gặp tai ương đấy, hơn nữa cũng kéo theo tôi gặp tai ương!” Lúc này ông chủ lòng như lửa đốt, tính tình của cậu Bạch thuộc về chó điên, nếu như lát nữa nhìn thấy mình và Giang Dĩ Minh ở đây nói chuyện phiếm như bạn bè cũ, vậy chắc chắn cũng sẽ đánh luôn cả mình!

Giang Dĩ Minh không đế tâm, ngược lại còn cười, nói: “Ông chủ, thế này nhé, lát nữa cậu Bạch xuống đây ông hãy nói đá của ông có giá

30.000.000.000!’

“Chàng trai, cậu mau đi đi!”

Vào lúc ông chủ thúc giục Giang Dĩ Minh# cái thang máy chỉ có thế thông đến tầng bốn đột nhiên dừng lại ở tầng một, theo cánh cửa thang máy mớ ra, chợt nhìn thấy cậu Bạch đi ra từ trong thang máy.

Cậu ta đang sốt ruột, vội vã nhìn xung quanh, vào thời điếm này cuối cùng nhìn thấy Giang Dĩ Minh ngồi ở đây.

Sau đó lập tức nhìn thấy cậu Bạch nhanh chóng chạy đến bên này!

“Xong rồi, xong rồi!” ông chủ đó lập tức nói với Giang Dĩ Minh: “Cậu xem, cậu Bạch chạy tới đây rồi, chàng trai, cậu nhanh chóng đi đi, nếu còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!”

Mà những ông chủ ờ quầy hàng xung quanh, lúc này đang mỉm cười nhìn sang bên này, họ cảm thấy, tiếp theo, có trò hay để xem rồi!”

Cậu Bạch thật sự có ý muon chết rồi.

Sau khi Gianh Dĩ Minh đánh ngã hết người của cậu ta thì lập tức đi ngay, cậu Bạch càng bực tức hơn, thế nên cậu ta lập tức bảo những người này bò dậy và đuối theo Giang Dĩ Minh.

Nhưng mà vừa mở miệng, cậu ta lập tức lớn tiếng khóc!

Khóc ư?

Tại sao lại khóc?

Đang yẻn đang lành, dù tức giận cũng không đến nỗi khóc chứ?

Chính bản thân cậu Bạch cũng khỏng biết, tại sao mình lại khóc, hơn nữa còn là loại khóc không ngừng được. Nhất là khi nhìn những thuộc hạ đó sững sờ nhìn bản thân, lúc bản thân nhìn thấy những khuôn mặt sững sờ đó, thậm chí cậu ta còn muốn cười.

Nhưng mà, không thế cười được, vừa há miệng ra là khóc!

Hơn nữa, là loại loại khóc đến không nói nên lời.

Không dễ gì trôi qua được năm phút, tình hình

của cậu Bạch hơi đỡ hơn một chút, có thể nói chuyện rồi.

“Cậu Bạch, cậu nói xem, có phải là thằng nhóc vừa nãy giở trò xấu không?” Một tên thuộc hạ bước lên phía trước phân tích.

Cậu Bạch nghĩ một chút, sau đó tức giận gật đầu, nói: “Chắc là hắn ta, nếu như không phải là hắn ta, vậy tại sao lúc hắn ta đi, lại nói những câu như tôi sẽ tặng đá cho hắn ta? Chắc chắn là hẳn ta tưởng rằng, tôi sẽ khóc mãi, không ngừng lại được, cho nên bất đắc dĩ, chí đành cầu xin hắn ta, sau đó tặng đá cho hắn ta, bảo hắn ta giúp tôi không nữa nữa! Không ngờ được rang, vậy mà tôi lại chống đỡ được!”

“Đúng, cậu Bạch, đúng là như vậy!” Tên thuộc hạ đó gật đầu: “Bây giờtôl sẽ đi sắp xếp người, bât cái tên nhóc đó lại.”

“Mau lẻn, ông đảy lớn bằng chừng này, cũng chưa từng khóc lâu như vậy. Mau đi bắt hắn ta tới đây, ông đây muốn hãn ta chết.” Lúc này đôi mắt của cậu Bạch đỏ tươi, đương nhiên, có liên quan đến chuyện khóc lâu như vậy, nhưng mà trong ánh mắt lại toàn là sự tức giận.

Từ trước tới giờ, đều là cậu ta chỉnh người khác, lúc nào, người khác cũng có thế chỉnh cậu ta?

Hôm nay, Giang Dĩ Minh làm cậu ta xấu mặt hai lần, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cậu ta, cho nên cậu ta dám bảo đảm, lần này bẵt Giang Dĩ Minh, cũng không phải đơn giản là chặt đứt một cái chân của Giang Dĩ Minh nữa!

Nhưng mà, vào lúc những tên thuộc hạ đó vừa xoay người chuẩn bị đi bắt Giang Dĩ Minh.

Cậu Bạch lại đột nhiên lớn tiếng bật cười.

“Hahaha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK