“Ông chủ, hòn đá này bao nhiêu tiền?” Giang Dĩ Minh đưa tay chỉ vào hòn đá này, anh hỏi ông chủ bán đá.
“Chàng trai, nhìn trúng hòn đá này rồi à!” ông chủ bổng nhiên cười ha hả, nói: “Hòn đá này khá tốt, là hàng vừa mới đến hôm qua, đây là bảo bối trong một cái mỏ ở Điện Biên, cậu nhìn bên ngoài đi, vẻ ngoài tốt biết bao, cái này nếu như bán ra bên ngoài, mở ra, chất định là có thế kiếm hời đó!”
mỉm cười, nói.
“Thế này nhé, 15.000.000.000, cậu lấy đi!” ông chủ giơ tay, nói với Giang Dĩ Minh.
15.000.000.000?
Căn cứ vào linh khí nồng đậm này, phỉ thúy ớ trong này ít nhất cũng là 30.000.000.000 trở lênq, mua nó với giá 15.000.000.000 thì cũng có lời!
Chỉ là, đảy là nơi đố thạch, vậy nẻn ông chủ bán bán đá hét giá ở giữa nhất định có không gian đế trả giá.
Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: “ông chủ 6.000.000.000 nhé.”
“Ôi trời, chàng trai, cậu cũng biết trả giá quá nhỉ? Một lát mà đã giảm hơn một nửa rồi?” vẻ mặt của ông chủ bỗng nhiên đau khổ, ông ấy hỏi: “Chàng trai, không nên trả giá như vậy chứ, thế này nhé, chúng ta đều muốn may mắn, 14.640.000.000 nhé, cậu thấy thế nào?”
Giang Dĩ Minh mỉm cười lắc đầu, nói: “6.000.000.000.”
“Vậy thì không được, 6.000.000.000 thì không đủ tiền vốn, khỏng thế bán cho cậu!” ông chủ lắc đầu nói.
“Vậy được rồi, vậy thì thôi, để tôi xem những hòn đá khác.” Giang Dĩ Minh khoát tay, anh quay người chuẩn bị rời đi.
“Chàng trai, tôi thấy cậu thật lòng muốn mua, thế này nhé 12.000.000.000 cậu lấy đi!”
“10.500.000.000!”
“Chàng trai, này, quay lại đây, 6.000.000.000 bán cho cậu đó!” Ông chủ lớn tiếng hét lên với Giang Dĩ Minh giờ đã đi được mười mấy mét.
Giang Dĩ Minh mỉm cười, anh quay người trở về chỗ của ông chủ bán đá, anh nói: “Vậy được, ông chủ, tôi quẹt thẻ cho ông!”
“Haizz, chàng trai, gặp được người biết trả giá như cậu, tôi lỗ vốn rồi đấy!” ông chủ bất lực lắc đầu, sau đó lấy máy quẹt!
Quẹt thẻ, trả tiền.
Sau khi trả tiền xong, Giang Dĩ Minh nói với ông chủ: “Ông chủ, hòn đá này cứ đế ở chồ ông trước nhé, tôi đi tìm một cái xe đấy tới đây.”
Bởi vì thế tích của hòn đá quả thực rất lớn, chắc chắn không thể khiêng đi được, cho nên, chỉ có thể tìm một cái xe đẩy tới đây để đẩy đá đến chồ giải thạch.
“Được, cứ đế ở chỗ này của tôi!” ông chủ gật đầu, dù sao cũng đã đưa tiền, vậy nên cũng không sao!
Bởi vì xe đấy ở chỗ ra vào, cho nên Giang Dĩ Minh đến chỗ này kiếm một cái xe đẩy, sau đó lại đi đến chồ này thì thời gian đã trôi qua mười mấy phút.
“Ông chủ, nào, giúp tôi một tay, giúp tôi bê hòn đá này bỏ lên xe đấy.” Giang Dĩ Mỉnh mỉm cười với ông chủ.
Nhưng ai biết được, lúc này ông chủ nhìn Giang Dĩ Minh với vẻ mặt phức tạp, sau đó ông ấy nói: “Người anh em, 6.000.000.000 này, giờ tôi trả lại cho cậu nhé, tỏi không thể bán hòn đá này cho cậu được!”
Giang Dĩ Minh bỗng nhiên nhíu mày, anh hỏi: “Ông chủ, ông có ý gì vậy?Tôi đã trả tiền cho ông rồi, không lẽ là bây giờ ông muốn tăng giá đấy chứ?”
“Chàng trai, tôi đâu phải là người như vậy!” ông chủ khua tay với Giang Dĩ Minh, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn trả tiền lại cho cậu, tôi còn tăng giá làm gì? Thế này nhé, cậu cho tôi số tài khoản, bây giờ tôi sẽ trả tiền lại cho cậu!”
“Không được!” Giang Dĩ Minh nói: “Tôi đã mua hòn đá này rồi, thì giờ nó là của tôi, nếu bây giờ ông
không bán thì đừng trách tôi đi tìm người khiếu nại ông!”
Ông chủ đi đến bên cạnh Giang Dĩ Minh, ông ấy nhìn xung quanh, sau đó thì thầm với Giang Dĩ Minh: “Chàng trai, cậu đi tìm người khiếu nại tôi cũng vô ích thôi, cái người vừa nãy bị cậu đánh, cái cậu Bạch đó, là ông chủ đứng sau của chỗ đố thạch này của chúng tôi, con người cậu ta bụng dạ hẹp hòi, ra tay độc ác. Cậu đắc tội với cậu ta, cậu xem, cậu ta có thế bán đá cho cậu ư? Cậu ta đã thông báo rồi, không chí là tôi, tất cả quầy bán đá ớ chỗ này, cho dù anh mua bao nhiêu tiền, tất cả chỗ đá ở đây, cậu ta đều không bán cho cậu.”