Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể - Giang Dĩ Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao có khả năng?” Tôn Kỳ Hàm đột nhiên lớn tiếng nói. “Bệnh viện chúng tôi đúng là có quy định về việc người thân phải ký tên trước khi phẫu thuật. Dù sao, bất kỳ ca mổ nào cũng sẽ có rủi ro, nếu không có người thân thì người đi cùng cũng có thế ký tên. Tất nhiên, nếu ngay cả người đi cùng cũng không có, chúng tôi cũng sẽ cấp cứu cho bệnh nhân trước. Tống giám đốc Thấm, cô mới vừa nói, trong trường hợp không có người thân ký tên, chúng tôi thà đế người bệnh chết ở chỗ này, cũng sẽ không tiến hành điều trị, quy định như thế này, bệnh viện chúng tôi chắc chắn không có, tôi và các bác sĩ trong bệnh viện đã nói qua, bất kể tình huống nào, đều phải cấp cứu cho người bệnh, giữ được tính mạng cho người bệnh làm đầu.”

“Thật sao?” Thẩm Thanh Nga chế nhạo nói. “Vậy ông có biết tại sao chiều nay lại là Giang Dĩ Minh cấp cứu cho ngài John không?”

“Tại…Tại sao?” Tôn Kỳ Hàm nghe Thẩm Thanh Nga hỏi như vậy, trong lòng lập tức thấp thỏm không yên. Thẩm Thanh Nga không thế vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy, sở dĩ cô hòi như vậy khẳng định là có vấn đề, hơn nữa đây còn là vấn đề của bệnh viện.

Tôn Kỳ Hàm nghĩ đến đây, lập tức quay đầu nhìn về phía Lưu Bình Nghĩa!

Ông ấy chí nhìn thấy Lưu Bình Nghĩa, đang ngồi

đó với vẻ mặt sợ hãi, giống như chim sợ cành cong vậy.

“Đó là bởi vì bác sĩ Lưu Bình Nghĩa này nói với chúng tôi rằng, nếu không có chữ ký của người thân, anh ta thà từ bỏ mạng sống của người bệnh cũng sẽ không cứu họ. Anh ta nói, nếu bệnh nhân không may xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm chủ yếu thuộc về anh ta, chuyên đó sẽ khiến anh ta mất việc! ‘Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói. “Ngoài ra, anh ta còn nói với người nhà đang vây xung quanh rằng, nếu có ai thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta thì có thế chuyến bệnh nhân đến bệnh viện khác, anh ta cũng không quan tâm. Anh ta nói mình thiếu cái gì, chứ không thiếu bệnh nhân, chỉ cần vẫn còn bệnh nhân, anh ta tùy tiện kê thêm một chút thuốc là có thế bù lại tốn thất cho bệnh viện. Mà khi Giang Dĩ Minh tiến lên chữa trị, anh ta còn cướp ngân châm trong tay Giang Dĩ Minh, rồi ném mạnh xuống đất. Kêu tôi và Giang Dĩ Minh, mang ngài John cút ra ngoài, nếu như muốn chữa trị, cũng không thế làm trong bệnh viện này, không thể chữa trị trong địa bàn của anh ta!”

Tôn Kỳ Hàm không đợi Thẩm Thanh Nga nói xong, đã lập tức xông lên phía trước, đi tới trước mặt Lưu Bình Nghĩa, lạnh lùng hỏi. “Lưu Bình Nghĩa, nói cho tôi biết, có chuyên như vậy không?”

“Viện trướng, tôi, lúc đó tôi nhìn thấy bệnh nhân là người nước ngoài, tôi sợ không có chữ ký của

người nhà. Ngoài việc sẽ khiến bệnh viện của chúng ta gặp rắc rối… Rốt cuộc, nếu chữa trị khiến người nước ngoài bị chết, vấn đề sẽ rất lớn… “Lưu Bình Nghĩa cúi đầu, nhỏ giọng nói.

mật khẩu: 9999

 

vào ô bên dưới tại  trang web лhayho. čom để đọc tiếp.

 

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK