Giang Dĩ Minh nghe thấy ông ấy nói thế thì bổng nhiên mím cười, nói: “Cứ tưởng chuyện gì, lòng vòng một hồi lâu, hóa ra là cậu ta!
“Đúng vậy!” ông chủ đó gật đầu, nói: “Chàng trai, cậu đừng làm khó tôi, cả nhà tôi, chỉ chờ tôi bán đá đế sinh sống đó!”
“Được, tôi biết rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu, hỏi: “Thế này nhé, ỏng chủ, tạm thời đừng trả lại tiền cho tỏi vội, ông giữ hòn đá này lại giúp tôi, ai muốn ông đừng bán, lát nữa tôi sẽ đưa thêm 1.500.000.000. À, đúng rồi, văn phòng quản lý ở đâu, đi thế nào?”
“Chàng trai, ý của cậu là gì? Cậu muốn tới văn phòng quản lý tìm cậu ta ư? Tôi khuyên cậu tốt nhất
đừng đi thì hơn, bối cảnh của cậu ta rất lớn, chúng ta không chọc nối đâu!” ông chủ đó có lòng tốt khuyên nhủ.
“Không sao.” Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: “ông chủ, ỏng chỉ cần nói cho tôi biết văn phòng quản lý ở đâu là được.”
“Được rồi, đi thang máy, lên tầng bốn.” ông chủ bất lực, chỉ đành nghe theo yêu cầu của Giang Dĩ Minh, nói cho anh biết.
“Được, cảm ơn ông.”
Giang Dĩ Minh đi về phía thang máy.
Mình đã gần như xem đá ở tầng một hết một lượt, dường như chí linh khí trong hòn đá đó dồi dào nhất, chất lượng tốt nhất, cho nên, mình nhất định phải có được hòn đá này!
Anh đi thang máy lên tầng bốn.
Thang máy này có thế lên tầng bốn, là thang máy duy nhất có thế đỉ được từ tầng một lên tầng bốn, bởi vậy, ra khỏi thang máy, Giang Dĩ Minh đã nhìn thấy cửa phòng làm việc.
Không cần khách sáo với bọn họ, anh giơ chân là đạp, cửa của phòng làm việc bị đá ra!
Ầm!
Một tiếng vang lớn, làm cho những người lúc này đang ngồi trong phòng làm việc uống trà bị giật mình.
Giang Dĩ Minh đứng ở cửa nhìn vào bên trong, quả nhiên, cậu Bạch đó, lúc này đang uống trà ở bên trong, vả lại, những người khác ở trong phòng làm việc dường như đều rất cung kính với cậu Bạch, cậu ta ngồi ở giữa, những người khác đều ngồi xung quanh cậu ta!
“Anh là ai? Cút ra ngoài!” Trong đó có một người quay đầu lại nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó lớn tiếng quát.
Theo tiếng quát của người này, ngay lập tức, những người đó toàn bộ đều đứng lên.
“Sao? Không có chỗ mua đá à?” Cậu Bạch nhìn Giang Dương Minh, cậu ta hỏi: “Tao nói rồi, đắc tội với tao, khỏng có gì tốt với mày hết. Không mua được đá, trong lòng khó chịu lắm phải không?”
Cậu Bạch nói, sau đó ra hiệu bắng mắt với người bên cạnh.
Người đó lập tức hiếu ý, hắn ta cúi xuống, nhặt cái áo lúc trước cậu Bạch mặc từ dưới đất lên, là cái áo sơ mi trắng lúc trước Giang Dĩ Minh làm bẩn, ném xuống trước mặt Gianh Dĩ Minh.
“Quỳ xuống, dập đầu một trăm cái cho tao, sau đó, liếm sạch sẽ chổ bẩn trên áo cho cho tao… ồ, đúng rồi, mày còn đá tao một cái phải không? Chặt cái chân đó của mày đi, thì tao có thế xem xét bán ít đá ở chỗ đổ thạch của tao cho mày…”
“Liếm đi, phải liếm áo cho sạch vào!”
“Nhanh lên, tao đang chờ đấy!”
Những người đứng bên cạnh lúc này người nào người nấy đều ngồi xuống vắt chéo chân, vỏ cùng hứng thú nhìn Giang Dĩ Minh.
Nhìn thấy náo nhiệt, vĩnh viễn là bản tính của con người.
Giang Dĩ Minh không tức giận mả ngược lại còn
cười, bước về phía trước hai bước, đến trước mặt cậu Bạch, hỏi: “Cậu Bạch, có phải cậu tưởng rằng, lần này tôi đến đây là để cầu xin cậu đấy chứ?”
“Không thì sao? Lẽ nào không phải à?” Cậu Bạch nhún vai, hỏi.
“Vừa nãy tỏi suy nghĩ kỹ một chút, tôi đến chỗ này, cũng xem như là tới xin cậu!” Giang Dĩ Minh nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: “Tôi tới xin cậu, đừng tặng đá cho tôi.”
“Tặng cho mày? Mẹ nó mày nằm mơ à!”
Cậu Bạch bị câu nói này làm cho tức đến bật cười. Tặng cho anh? Cậu ta, suýt chút nữa là cậu ta lấy đá đập chết Giang Dĩ Minh, còn tặng cho anh?