Chiếc đũa trẽn tay bên kia cũng rơi xuống đất theo.
“Haizz, đứa nhỏ con xáy ra chuyện gì? Ăn một bữa cơm mà chiếc đũa cũng không cầm được.”
Nhìn thấy đũa rơi xuống đất, Trương Mộng nhất thời oán giận nói với Thấm Thanh Nga: “ơ? Thanh Nga, sắc mặt của con sao trở nên khó coi như vậy? Có phải không thoải mái trong người không?”
“Mẹ, con… con không sao, con no rồi, con vào phòng trước ạ.” Thấm Thanh Nga khoát tay với mẹ, sau đó đứng lên đi về phòng.
“Hai đứa trẻ này, hôm nay sao vậy? Đều trông khác thường như vậy?” Trương Mộng lắc đầu nói.
“Chuyện của tụi nhỏ bà quản nhiều như vậy làm gì, ản cơm đi.” Thấm Tính liếc nhìn bạn già của mình một cái sau đỏ cúi đầu ăn cơm của mình.
Thẩm Thanh Nga không biết mình trở về phòng kiểu gì, toàn bộ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, quãng đường từ phòng khách đi tới phòng mình chỉ có mấy mét, thế nhưng cô cứ ngơ ngác, có vài lần còn suýt ngã chổng vó.
Lúc cô mới kết hôn với Giang Dĩ Minh, cô vô cùng xa cách với Giang Dĩ Minh, sau đó Giang Dĩ Minh giống nhưtên vô dụng càng khiến cô căm ghét Giang Dĩ Minh vô cùng, nếu như không phải ba mẹ vẫn muốn giữ Giang Dĩ Minh ở nhà, cô thậm chí đã sớm ly hôn với Giang Dĩ Minh rồi.
Nhưng gần đây Giang Dĩ Minh đã thay đối rất nhiều, từ từ trở nên tốt hơn, điều này khiến cho sự căm ghét của cô với Giang Dĩ Minh bắt đầu từ từ thay đổi, cô bắt đầu tiếp nhận anh, thậm chí sau mỏi tối Giang Dĩ Minh xoa bóp cho cô, anh còn lén lút hôn cô một cái, những điều này cô thật ra biết hết, thế nên từ lúc đầu xa cách rồi từ từ trớ nên gần
gũi với anh, thậm chí sau này có hôm Giang Dĩ Minh quên trao cô nụ hôn buổi tối, cô còn không kìm lòng chủ động mớ miệng nhắc nhớ anh.
Đặc biệt gần đây anh đưa cô ra ngoài chơi, để cho một ngày của cô hoàn toàn được thả lỏng, lúc đối mặt Đặng Vũ Ngọc đã từng phản bội cô, biểu hiện của anh càng khiến tim cô đập thình thịch trước anh.
Cô biết mình đã từ từ thích Giang Dĩ Minh, thích người đàn ông cô đã từng căm ghét không thôi.
Thậm chí hôm nay lúc Giang Dĩ Minh ôm cô từ sau lưng, vách ngăn cuối cùng trong lòng cô cũng hoàn toàn tan vỡ, cô đã đỏ mặt, còn nói với Giang Dĩ Minh rằng nếu hôm nay được thì có thế ngủ trẽn giường.
Đúng, cô đã hoàn toàn tiếp nhận Giang Dĩ Minh rồi, cô đã đồng ý tối hôm nay trao tất cả của mình cho Giang Dĩ Minh.
Dâng hiến thứ quý giá nhất cúa cô cho anh.
Nhưng lúc nhìn thấy mấy tấm hình thư ký gửi tới cho cô kia, Thẩm Thanh Nga thật sự giống như bị sét đánh, trong lòng hết sức khó chịu.
Năm đó cũng bới vì Đặng Vũ Ngọc ở cùng người phụ nữ khác sau lưng cô… Cho nên cô mới
dứt khoát chia tay Đặng Vũ Ngọc, mãi đến bảy giờ cô cũng chưa thể tha thứ cho Đặng Vũ Ngọc.
Vất vá lắm cô mới tiếp nhận được Giang Dĩ Minh, nhưng không ngờ Giang Dĩ Minh lại giống như Đặng Vũ Ngọc.
Nhìn thấy hai người Emily cả người trần truồng và Giang Dĩ Minh thân mật với nhau như vậy trong bức ảnh, nước mắt của Thẩm Thanh Nga trong nháy mắt tuôn rơi.
Giờ phút này trong lòng cô đau đớn, thậm chí còn khó chịu hơn lúc chia tay với Đặng Vũ Ngọc.
Cô thật sự không ngờ Giang Dĩ Minh cũng có thể làm ra chuyên như vậy.
Cô lảo đảo đi tới cửa phòng, gõ cửa phòng.
“Bà xã.” Giang Dĩ Minh đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh cửa, ôm chặt lấy người Thẩm Thanh Nga, sau đó chuẩn bị hôn lên môi Thẩm Thanh Nga.
Nhưng cơ thế Thấm Thanh Nga căng thắng, cô không hề đáp lại cái ôm ấy, điều này khiến cho Giang Dĩ Minh cảm thấy khác thường, anh khẽ buông Thấm Thanh Nga ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Thanh Nga.
Lúc này anh mới nhìn thấy sự lạnh lẽo trên
gương mặt Thẩm Thanh Nga, mà nước mắt cũng đã sớm giàn giụa cả gương mặt cô.
“Thanh Nga, sao vậy?” Giang Dĩ Minh thắc mắc không thôi.
“Anh còn không thấy ngại mà hỏi tôi?” Thấm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Giang Dĩ Minh, gần đây anh quả thật thay đổi rất lớn, chẳng những có tiền đồ, hơn nữa tiền đồ này càng lúc càng lớn.”
“Thanh Nga, em nói vậy là sao, anh không hiếu.” Giang Dĩ Minh hoài nghỉ nhìn Thấm Thanh Nga hỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK