“Không cần đi với ông đâu, bây giờ tôi sẽ nói chân tướng sự thật cho ông nghe!” Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói và lấy điện thoại từ trong túi ra.
Anh ấn mấy nút, theo đó, thì có một đoạn ghi âm được mở ra ở trước mặt mọi người.
“Chị Lương, giúp tôi rót nước ép quả óc chó cho tôi và Giang Dĩ Minh đi!”
“Chị Lương, chị làm chuyện này rất tốt, chị yên tâm, nếu như hôm nay tôi quay phim và làm Lục Mỹ Lan, tôi bảo đảm bố mẹ và con của chị sẽ không thiếu một sợi tóc!”
“Chị mau chóng làm việc đi!”
Từng đoạn, từng đoạn được ghi lại được phát ra ngoài, tất cả mọi người ở đều đều nghe rất rõ ràng!
Giang Dĩ Minh không phải tên ngốc, nếu anh đã đến đây là đế cứu Lục Mỹ Lan, vậy thì, đương nhiên không thể ngu ngốc mà chạy đến như vậy, cho nên, sau khi đi vào phòng, Giang Dĩ Minh đẫ bật chức năng ghi âm trên điện thoại, cứ bật cho đến bây giờ!
Cũng tức là, từ sau khi anh bước vào đây, tất cả những nội dung đều được anh ghi lại.
Sau khi phát xong đoạn ghi âm, Giang Dĩ Minh nhìn Mã Hải Chân, anh nói: “Cục trưởng Mã, bây giờ, chắc ông đã hiếu rõ chân tướng sự việc rồi chứ? Rốt cuộc ai là tội phạm tình nghi, ông cũng biết rồi chứ?”
Mẵ Hải Chân nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, ông ấy quay đầu nhìn đạo diễn Chu.
Đạo diễn Chu bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Không phải, không phải, chắc chắn đoạn ghi âm này là giả!”
“Đúng vậy, chắc chắn đoạn ghi âm này là giả!” Chị Lương cũng lớn tiếng nói: “Vừa nãy tôi vốn dĩ không nói mấy lời đó, đây chắc chắn là đoạn ghi âm Giang Dĩ Minh cố ý làm giả!”
“Được rồi, giả sử đoạn ghi âm này là giả!” Lúc này, Giang Dĩ Minh khẽ mỉm cười và gật đầu, nhìn chị Lương, nói: “Chị Lương, vậy chị nói đi, chị nói tên đạo diễn này lần nào cũng cho chị tiền, sau này lúc ông ta cần Lục Mỹ Lan, chị đều có thể đế Lục Mỹ Lan bên cạnh ông ta, không phải là chị đồng ý chuyện này ư?”
“Cậu nói láo, tôi vốn dĩ không hề đồng ý.”
“Vậy chị đồng ý chuyện gì?”
“Tôi chỉ đồng ý lần này thôi, đó là bởi vì ông ấy đã bắt cóc…” Chị Lương nói được một nửa sau đó lập tức dừng lại, sau đó sợ hãi nhìn Giang Dĩ Minh!
“Bốp!”
Đạo diễn Chu bỗng chốc giơ tay lên, tát mạnh vào má của chị Lương, ông ta lớn tiếng quát: “Mụ đàn bà thối tha, cô con mẹ nó còn có chút đầu óc nào nữa hay không?”
“Tôi…” Lúc này, chị Lương cúi đầu, không hề dám hé răng nói nửa lời, chị ta không thể ngờ, Giang Dĩ Minh vậy mà lại lừa được mình nói ra.
“Binh bất yếm trá!” Giang Dĩ Minh nhìn Mã Hải Chân, anh hỏi: “Cục trưởng Mã, tôi tin rằng, ông đã hiểu rõ chân tướng sự việc rồi chứ?”
“Tôi đã hiểu rõ!” Mã Hải Chân gật đầu, sau đó ông ấy nhanh chóng đi về phía đạo diễn Chu.
“Cục trưởng Mã, Hải Chân, Hải Chân…” Sắc mặt của đạo diên Chu thay đổi vô cùng lớn, ông ta nhanh chóng nói với Mã Hải Chân: “Hải Chân, chúng ta là bạn học cũ, là anh em tốt, nể tình chúng ta là anh em tốt nhiều năm như vậy, chuyện lần này, anh cứ xem như chưa từng xảy ra, có được không? Tôi cho anh
3.000. 000.000, không, 6.000.000.000, tiền lương một tháng của anh mới chí có mấy triệu mà thôi, tôi cho anh
6.000. 000.000 tương đương với lương cả đời của anh rồi!”
Mã Hải Chân nghe thấy ông ta nói thế, ông ấy bỗng nhiên dừng bước.
Quay lại nhìn Giang Dĩ Minh, ông ấy hỏi: “Anh Giang, anh vẫn còn đang mở ghi âm trên điện thoại, đúng chứ?”
“Vâng, vẫn còn đang mở!”
“Vậy thì tốt!” Vả mặt Mã Hải Chân âm trầm nói: “Họ Chu kia, bây giờ, cậu lại thêm một tội hối lộ!”
“Tôi…” Đạo diễn Chu bỗng chốc bị nghẹn lời, nhưng mà ông ta nhanh chóng trợn trừng mắt hét lên với Giang Dĩ Minh mà Mã Hải Chân: “Giang Dĩ Minh, Mã Hải Chân, các người tưởng rằng như thế là có thể đủ làm được tôi ư? Lẽ nào mấy người không biết công ty của tôi là công ty thuộc sự sở hữu của nhà họ Lý ư? Các người cứ đợi đấy, nhà họ Lý sẽ khiến cho các người chết rất thảm! Cứ đợi đi!”
Mã Hải Chân bỗng nhiên giơ tay ra vả vào mặt đạo diễn Chu, sau đó ông ấy nhanh chóng lấy còng tay ra khóa cổ tay của đạo diễn Chu!
Sau khi còng tay của đạo diễn Chu và chị Lương xong, Mã Hải Chân vội vàng đến trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với anh: “Anh Giang, thật sự xin lỗi, vừa nãy suýt chút nữa lại hiểu lầm anh rồi, tôi là con trai của ông cụ hôm nay anh đã cứu, nếu không có ánh ra tay cứu giúp, có thể ba của tôi đã không còn nữa!”