“Được rồi, vậy tôi sẽ để Hải Chân đưa qua đó cho anh ấy!” Mã Mỹ Linh ngay lập tức gật đầu nói.
Khoảng vài phút sau, Mã Hải Chân đi ra ngoài mua đồ ăn sáng quay trở lại, Mã Mỹ Linh lập tức nói với Mã Hải Chân về việc này. Sắc mặt Mã Hải Chân vẫn bình tĩnh bởi vì ông ấy cũng cảm thấy lời nói của Giang Dĩ Minh không thực tế.
Nhưng bởi vì có Giang Dĩ Minh ờ đây, ông ấy cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc đi ra ngoài.
Từ đầu ông ấy đã không coi trọng mặt dây chuyền ngọc này, nhưng sau khi nghĩ lại, dù gì người ta cũng đã đưa qua rồi, vậy thì cứ đưa cho anh rể vậy.
Vì vậy, Mã Hải Chân lái ô tô đi về phía sân bay.
Sân bay cách nơi này không xa lắm, khoảng chừng hơn 30 km. Hơn nữa, Hồ Khải Tuấn còn đến sân bay trước, cho nên khi Mã Hải Chân đến nơi, Hồ Khải Tuấn vẫn chưa cất cánh.
“Hải Chân, em cũng tin điều này à?” HỒ Khải Tuấn cười cười, nhìn về phía Mã Hải Chân, nói.
“Em sao có thể tin được điều này?” Mã Hải Chân cười nói: “Em chỉ tin vào công nghệ, em không bao giờ tin vào những điều mê tín này. Nhưng khi Dĩ Minh ở trong phòng bệnh, chị gái em đã nói với em điều này, em cũng không còn cách nào. Dù gì thì Dĩ Minh chính là vị cứu tinh của ba, em không thể không để cho người ta mặt mũi được.”
“Có lẽ người ta cũng là có lòng tốt.” Hồ Khải Tuấn cười nói: “Được rồi, vậy anh sẽ nhận lấy mặt dây chuyền bằng ngọc này.”
Hồ Khải Tuấn nói rồi cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc, bỏ vào túi.
“Đúng rồi, Hải Chân, mấy ngày này anh ở nơi khác, chị gái em một mình chăm sóc ba cũng rất vất vả. Nếu em có thời gian thì đi xem một chút.”
“Được!” Mã Hải Chân gật đầu.
Trong bệnh viện, Giang Dĩ Minh nói chuyện với Mã Mỹ Linh và ông cụ Mã Trường một lúc, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Đang trên đường lái xe về nhà thì Trương Mạnh Khôi gọi điện.
“Anh Dĩ Minh đúng là thần thánh. Sau khi làm theo những gì hôm qua anh nói, công việc kinh doanh của quán bar chúng tôi thực sự đã tốt lên. Chỉ một tối hôm qua, chúng tôi đã kiếm được mấy chục triệu!” Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia chắc hẳn vô cùng phấn khích, giọng điệu nói chuyện cũng rất hớn hở.
“Làm ăn tốt là được rồi!” Giang Dĩ Minh cười.
Đùa gì thế, nếu đã làm theo chỉ dẫn phong thủy của anh mà vẫn còn có vấn đề, vậy thì anh làm Tiên Tôn bao nhiêu năm nay là bỏ đi sao?
Trở về nhà, Giang Dĩ Minh mua thức ăn, chuẩn bị nấu ăn.
Nhưng ai biết được, mẹ vợ Trương Mộng vì hôm qua đã lấy được vé nên vô cùng vui vẻ, không cho Giang Dĩ Minh nấu cơm mà lại tự mình vào bếp nấu ăn.
Giang Dĩ Minh cũng có ý định giành đi nấu cơm, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Giang Dĩ Minh lái xe đến công ty của Thẩm Thanh Nga, đón Thẩm Thanh Nga tan làm về nhà.
Giang Dĩ Minh của bây giờ rất thích cảm giác này. Kiếp trước anh chỉ quan tâm đến việc tu luyện, tuy rằng cũng có vợ con, nhưng lúc đó anh đặt tu luyện lên hàng đầu, ngày đêm đều tập trung tu luyện, bỏ qua những thú vui làm người, nhất là chuyện hưởng thụ tình yêu trai gái.
Mà một kiếp này, anh đã sống lại, trở thành Giang Dĩ Minh sống cùng Thẩm Thanh Nga và cha của Thẩm Thanh Nga. Tuy rằng cho tới bây giờ, thái độ của họ đối với anh cũng chưa hẳn là người một nhà, nhưng loại cuộc sống này có vui vẻ, có hạnh phúc, có mâu thuẫn. Điều này đã khiến cho Giang Dĩ Minh cảm thấy được cảm giác ấm áp chưa từng có.