Nở một nụ cười quái dị, Giang Dĩ Minh đứng dậy nói. “Ý là các anh muốn cùng tôi uống một chén?”
“Đúng thế!” Tiết Văn Bình gật đầu nói. “Hôm nay ở đây có một người bạn mới như anh. Chúng tôi đương nhiên phải cùng anh uống rượu!”
“Vậy anh định uống như thế nào?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Vậy cứ theo quy tắc uống rượu đi. Cốc đầu tiên này coi như là cốc gặp mặt, cũng chính là để anh và mọi người làm quen một chút với nhau. Mỗi người sẽ uống một cốc với anh, sau đó sẽ giới thiệu bản thân. Như vậy, mọi người cũng trở nên quen thuộc hơn với nhau, có đúng không?” Tiết Văn Bình cười nói.
Anh cười thầm trong lòng, bàn này có hơn hai mươi người, mà cốc là loại cốc đựng bia 200 ml, rượu lại là rượu trắng. Uống với mỗi người một cốc, không uống chết mới lạ!
“Các người rõ ràng là đang bắt nạt người khác!” vẻ mặt Thấm Thanh Nga lạnh lùng nói. Cho dù Giang Dĩ Minh là người sắt đá, uống hết một vòng thì cũng phải say gục ngay tại chỗ. Tất nhiên, say rượu vẫn còn tốt chán, uống nhiều rượu như vậy, ít nhất cũng bị xuất huyết dạ dày!
“Dĩ Minh, đi thôi. Chúng ta về nhà!” Thấm Thanh Nga nói xong, cầm lấy túi xách của cô, chuẩn bị cùng Giang Dĩ Minh rời đi!
“Đừng!” Giang Dĩ Minh kéo Thẩm Thanh Nga lại, nói: “Hiếm khi mọi người có tâm trạng tốt như vậy. Hơn nữa, vừa xong tôi lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện thầm kín Tiết Văn Bình mắc bệnh giang mai. Cậu cả Tiết người ta không những không tức giận, còn muốn uống rượu với tôi. Nếu tôi rời khỏi đây, vậy chẳng phải quá không nể mặt anh ấy sao? Cậu cả Tiết, anh nói có phải không?”
“Anh…” Tiết Văn Bình lập tức tức giận đến phát run. Tên Giang Dĩ Minh khốn kiếp này, anh cố ý nói chuyện không nên nói đúng không?
“Nhưng…” Thẩm Thanh Nga nháy mắt với Giang Dĩ Minh. Chẳng lẽ Giang Dĩ Minh là đồ ngốc sao? Uống nhiều rượu như vậy, anh thật sự muốn chết ở đây à? Lẽ nào anh không thấy bọn họ rõ ràng đang chơi xỏ anh sao?
“Không sao, tin tưởng tôi.” Giang Dĩ Minh hiểu được suy nghĩ của Thẩm Thanh Nga, mỉm cười với cô, sau đó quay đầu nói: “Cậu cả Tiết, anh nói xem phải hay là không phải? Nếu anh nói không phải, tôi thì tôi đi nhé!”
“Đúng, đúng vậy, Giang Dĩ Minh. Anh nói như vậy, tôi không tức giận. Nếu anh bỏ đi mà không uống rượu. Vậy thì quá không nể mặt rồi.” Tiết Văn Bình vừa nói vừa kìm nén lửa giận trong lòng.
Nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại chửi thề!
“Anh thật sự không tức giận, hay là giả không tức giận?” Giang Dĩ Minh hỏi lại.
“Tôi thực sự không tức giận. Đó là chuyện có thật. Anh nói ra cũng là chuyện bình thường.” Tiết Văn Bình nói.
“ồ, vậy nếu tôi nói ra chuyện anh bị thận hư dẫn đến liệt dương, mỗi lần làm chuyện ấy đều lực bất tòng tâm, anh cũng sẽ không tức giận đúng không? Suy cho cùng, đây cũng là chuyện có thật, nói ra cũng rất bình thường đúng không? “Giang Dĩ Minh lại nói.
“Anh… Đúng vậy, tôi không tức giận, tôi cũng không tức giận!” Sắc mặt của Tiết Văn Bình trở nên vô cùng u ám.
Mẹ kiếp, Giang Dĩ Minh, anh đợi đấy, hôm nay ông đây nhất định phải uống chết anh, nhất định sẽ để anh chết!
“Tiết Văn Bình, tôi nói này. Lời của Giang Dĩ Minh không phải là thật đấy chứ?”
“Chắc “tên nhóc” của anh thật sự không phải bị như vậy nhỉ?”
Lúc này, đám con ông cháu cha lại bắt đầu ồn ào!
“Uống, uống!” vẻ mặt Tiết Văn Bình xanh mét, nói. “Giang Dĩ Minh, nếu tiếp tục trì hoãn thì chẳng còn gì vui. Chúng ta bắt đầu uống rượu được không? Nào, cốc đầu tiên, tôi uống với anh trước!”
Nói xong, Tiết Văn Bình cầm rượu lên, chuẩn bị uống cạn trong một hơi.
“Chờ một chút!” Giang Dĩ Minh đột nhiên ngăn Tiết Văn Bình lại, nói. “Cậu cả Tiết, nếu tôi đoán không lầm, đây là rượu Mao Đài, nồng độ cồn là 52 độ, đúng không?”
“Đúng rồi, sao vậy?” Tiết Văn Bình hỏi. Năm mươi hai độ, đây là độ cồn rất cao, dù người uống giỏi cỡ nào cũng chỉ được 1 lít rưỡi. Có hơn hai mươi người, mỗi người 200 ml, nếu uống cùng nhau, anh sẽ phải uống đến bốn lít rượu. Để
xem hôm nay anh có chết hay không!