“Anh chính là đố oan cho tôi!” Lưu Bình Nghĩa lớn tiếng nói. “Đồ có thế ăn lung tung, nhưng lời không thế nói bậy! Tôi đã tiêm thuốc độc cho ngài John lúc nào? Anh nói, nếu anh không tin, tôi có thế cho anh xem chỉ định bác sĩ của tôi. Bây giờ bên trong bệnh viện toàn là bác sĩ, anh đế cho bọn họ nhìn một chút. Họ đều là bác sĩ, có thuốc độc trong số thuốc tôi đã kê cho ngài John hay không!”
Lưu Bình Nghĩa vừa nói vừa trực tiếp lấy đơn thuốc mình chỉ định cho ngài John từ trong túi ra, rồi ném cho Giang Dĩ Minh và những người khác xem.
Tôn Kỳ Hàm là viện trướng đương nhiên cũng là bác sĩ, ông ấy cầm đơn thuốc Lưu Bình Nghĩa kê xem một chút, sau đó nhìn Giang Dĩ Minh rồi nói. Anh Giang, lần này anh thật sự đổ oan cho anh ta rồi. Những loại thuốc này đều là thuốc bình thường cả, không có bất kỳ thuốc độc nào!”
Trong lòng Tôn Kỳ Hàm lúc này cũng có chút không vui.
Cho dù Lưu Bình Nghĩa đã làm bao nhiêu chuyện xấu ngày hôm nay, ông ấy là viện trường, sẽ khiến Lưu Bình Nghĩa phải trả giá mà anh ta xứng đáng, nhưng cũng không thế vì Lưu Bình Nghĩa làm nhiều chuyện xấu như vậy, liền gán ghép thêm tội
danh cho anh ta được.
Giang Dĩ Minh thế này, nhân phẩm cũng chẳng ra sao cả!
Tống Đại Thiên cũng liếc nhìn chỉ định bác sĩ rồi nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, tôi đã từng nhìn thấy những loại thuốc này. Hình như đều là những loại thuốc thông thường, cũng không có độc! Dĩ Minh, tôi có thế nói lời anh không thích nghe, anh là thầy thuốc đông y, có phải cũng không quen thuộc lắm với các loại thuốc tây hay không?”
Trong số những người có mặt, chỉ có Thấm Thanh Nga là không nói gì, bới vì khi ờ trên xe, Giang Dĩ Minh đã nói qua với cô.
Giang Dĩ Minh cười nhẹ nói: “Quả thực, những loại thuốc này đều là thuốc thông thường, không có độc tính gì cả. Tuy nhiên còn tùy thuộc vào người được tiêm? Nếu như anh tiêm cho ngài John, thì loại thuốc này, còn có loại thuốc này nữa, đều là thuốc độc!”
Giang Dĩ Minh vừa nói vừa nhìn Lưu Bình Nghĩa: “Lưu Bình Nghĩa, lúc đó sau khi anh tranh công lao, chắc là chỉ dương dương tự đắc phải không? Cũng khỏng kiểm tra lại một lần cho ngài John ? Nếu anh làm kiểm tra, hẳn là có thế biết được cơ thế ngài John, cùng những người bình thường không giống nhau. Ông ấy bị mắc bệnh di truyền là bệnh đậu
tằm. Những loại thuốc tôi vừa chí ra không có việc gì khi tiêm cho người bình thường. Tuy nhiên, nếu chúng được tiêm cho người mắc bệnh đậu tằm, anh nói cho tôi biết, điều gì sẽ xảy ra?”
“Gì?”
“Gì?”
Lưu Bình Nghĩa và Tôn Kỳ Hàm nghe được những lời này của Giang Dĩ Minh, hai người nhất thời đều sững sờ!
Bệnh đậu tằm!
Ngài John thực sự là một bệnh nhản mắc bệnh đậu tằm sao?
Trong trường hợp này, Giang Dĩ Minh thật sự không đố oan cho Lưu Bình Nghĩa, bới vì, đối với bệnh nhân mẳc bệnh đậu tằm mà nói, những loại thuốc mà Giang Dĩ Minh vừa chỉ ra đều là thuốc độc cả!
Tất cả đều có thế gây ra bệnh đậu tằm!
“Không thế nào!“ Lưu Bình Nghĩa lớn tiếng nói: “Bệnh đậu tằm chỉ xảy ra ở Quảng Đông, Quảng Tây, Hồ Nam, Phúc Kiến trên nước Trung Mỹ của chúng ta. Không có ở nơi nào khác. Ngài John là người nước ngoài, làm sao có khả năng bị được? Điều này
tuyệt đối không thế!”
“Nếu anh nói không thể nào, thì sẽ không thế sao? Ai quy định rằng bệnh đậu tằm chỉ được phát hiện ở một số nơi nhất định? Bây giờ anh có muốn khám sàng lọc bệnh đậu tằm cho ngài John không?” Giang Dĩ Minh hỏi.
mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.