Chuyện của mấy anh, cậu không quản nổi đâu! Làm không tốt mạng nhỏ của cậu sẽ mất đó!”
“Điều này không nói trước được!” Giang Dĩ Minh nói: “Tôi đã xem vô số bộ phim truyền hình chính nghĩa, càng xem không ít đoạn anh hùng cứu mỹ nhân sau đó người đẹp lấy thân báo đáp anh hùng, nhưng khiến tôi không ngưỡng mộ được, hôm nay vất vả mới gặp được một lần, hơn nữa dáng vẻ người đẹp này còn không kiên nhẫn, nên tôi cũng không thế lãng phí cơ hội này!”
Người đàn ông đó nhìn về phía Giang Dĩ Minh, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa hút.
“Thằng nhóc, thật sự muốn quán sao? Không sợ chết à?”
“Hoa mẫu đơn chết, làm quỷ cũng phong lưu!” Giang Dĩ Minh nhếch miệng cười nói.
“Được!” Người đàn ông đó gật đầu mạnh mẽ, nói: “Nếu muốn chết vậy mấy anh sẽ thành toàn cho cậu! Mấy anh em, xông lên!”
Có lẽ mấy tên đó đều là côn đồ đánh đánh giết giết cả ngày, theo tiếng hét này, bọn họ lập tức rút dao rựa ống thép từ dưới ghê’ ra, sau đó mở cửa xe hướng về phía Giang Dĩ Minh.
Nhìn năm người đàn ông thế tới hùng hổ, có loại tư thế mang binh ra chiến trường, Giang Dĩ Minh chỉ cười giễu.
Đường đường là Tiên Tôn, mặc dù trùng sinh, mặc dù không có thực lực, nhưng lạc đà gầy hơn ngựa lớn, mấy tên côn đồ này, Giang Dĩ Minh không chút để bụng.
Không lùi phản công, lập tức xông về phía năm người đó.
“Khốn kiếp, không phải đầu óc tên này có vấn đề đó chứ?” Mấy tên côn đồ đó đều ngây cả người, nhìn năm người họ cầm cương côn khảm đao, chẳng những không chạy mà còn tay không xông
lên? Đây không phái là đầu óc có vấn đề thì là gì? Chẳng lẽ là chiến thần sao?
“Bịch!
H
“A!”
“Răng rắc!”
m thanh liên tiếp không dứt bên tai, thậm chí còn khiến người ta nghe không ra đây rốt cuộc là âm thanh gì.
Thế nhưng chỉ chưa đến một phút đồng hồ, âm thanh phức tạp này đã không còn, chỉ còn lại âm thanh đau khổ kêu rên.
Nhìn lại năm tên côn đồ cầm ống thép chém đao lúc trước đã ngã toàn bộ xuống đất, vũ khí trên tay bọn họ đã bị ném sang một bên, mà cố tay mỗi người bọn họ đều hiện ra trạng thái vặn vẹo không có quy tắc.
Rõ ràng là bị người ta dùng sức bẻ cong.
Giang Dĩ Minh lấy điếu thuốc và bật lửa từ trong túi của tên côn đồ ra, châm một điếu thuốc hút rồi nói: “Không có chút sức lực, nhường à?”
Nhường sao?
Mấy tên côn đồ này nghe vậy thật sự muốn khóc, bọn họ muốn nhường nhưng không có cơ hội, còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị Giang Dĩ Minh bẻ gãy.
“Được rồi, tôi chỉ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, không muốn giết người!” Giang Dĩ Minh xua tay, nói: “Cút đi!”
“Người anh em, nếu chúng ta cứ đi như thế, lúc trớ về thật sự không có cách báo cáo kết quả.” Thủ lĩnh nói với Giang Dĩ Minh. Được người ta nhờ vả phải giải quyết ngôi sao lớn Lục Mỹ Lan này, bây giờ chưa giải quyết, còn lạc mất người ta, cứ trở về như thế định sẵn bị người ta mắng chết.
“Như thế ngược lại cũng đúng.” Giang Dĩ Minh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Vậy tôi giúp các anh?”
“Được được.” Phía bên kia vừa nghe được Giang Dĩ Minh sẽ giúp bọn họ, trong nháy mắt bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.
Giang Dĩ Minh đi về phía thủ lĩnh, giơ tay đấm một phát, dùng sức nện một phen vào sau đầu thủ lĩnh kia, thủ lĩnh kia trong nháy mắt ngã xuống đất ngất đi.
Tiếp theo sau Giang Dĩ Minh cũng đánh ngất toàn bộ mấy tên côn đồ còn lại ngã xuống đất.
“Lần này các anh có lẽ dễ báo cáo kết quả rồi.” Giang Dĩ Minh nói một tiếng với những tên côn đồ kia.
Trên xe van, lúc này vẻ mặt Lục Mỹ Lan sợ hãi nhìn Giang Dĩ Minh, nói thật Giang Dĩ Minh đột nhiên xuất hiện khiến Lục Mỹ Lan kích động không thôi, bởi vì có người cứu cô ấy. Nhưng vừa nghe
đoạn đối thoại của Giang Dĩ Minh và những tên côn đồ cắc ké kia, Giang Dĩ Minh nói anh hùng cứu mỹ nhân là để cho bản thân lấy thân báo đáp khiến Lục Mỹ Lan có chút bận tâm.
Đặc biệt nhìn thấy Giang Dĩ Minh ra tay mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt anh đã đánh ngã toàn bộ những tên côn đồ cắc ké kia xuống đất, như vậy càng khiến cho cô ấy càng run sợ trong lòng. Nếu như Giang Dĩ Minh này thật sự muốn cô ấy lấy thân báo đáp, vậy cô ấy phải làm sao bây giờ?
Bản lĩnh của anh lợi hại như vậy, cô ấy thì khẳng định ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Giang Dĩ Minh vừa hút thuốc vừa lên xe van, anh nhìn Lục Mỹ Lan run sợ chưa bình tĩnh lại nói: “Cô là ngôi sao lớn?”
“ừm.” Lục Mỹ Lan liều mạng gật đầu.
“Đi thôi.” Giang Dĩ Minh khoát tay áo một cái với Lục Mỹ Lan nói: “Mấy tên côn đồ này tôi giúp cô giải quyết rồi, bây giờ cô không gặp nguy hiếm nữa, nên làm gì thì làm đi.”
“Anh… không cần tôi lấy thân báo đáp?” Lục Mỹ Lan nghe vậy sững sờ, buộc miệng nói ra.
“Cô thật sự muốn lấy thân báo đáp? Vậy cũng được, vậy thì đến đây đi.” Giang Dĩ Minh gật gù,
trong nháy mắt anh ném tàn thuốc đi, sau đó dịch người về phía Lục Mỹ Lan.
“AH!” Lục Mỹ Lan lập tức che mặt mình nói: “Không phải, không phải, tôi không phải có ý này.”
“Được rồi.” Giang Dĩ Minh vung tay nói: “Tôi biết cô không phải có ý đó, đi thôi, tôi cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp.”
“Thật sự?” Lục Mỹ Lan lại sửng sốt.