Lúc này Hồ Khải Tuấn cũng vươn tay ra và cầm chặt tay của Giang Dĩ Minh, nói: “Anh Giang, tôi là con rể của ông cụ đó, hôm nay thật sự cảm ơn anh, tôi và em vợ của tôi, thật ra là đặc biệt đến đây để cảm ơn anh!”
Nói rồi, Hồ Khải Tuấn lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nói: “Anh Giang, trong tấm thẻ này có
1.500.000.000, anh cầm lấy, cứ xem như là tiền thuốc thang của hôm nay!”
Hồ Khải Tuấn là nghệ sĩ biếu diễn kinh kịch nổi tiếng mà ba vợ của ông ấy càng là một nghệ sĩ biểu diễn kinh kịch, cho nên, nhà của họ không thiếu tiền.
Giang Dĩ Minh mỉm cười, đẩy thẻ ngân hàng trở về, anh nói với Hồ Khải Tuấn: “Ồng Hồ, vợ của ông đã đưa
300.000.000 cho tôi rồi, đối với tôi mà nói, tiền chữa bệnh đã đủ rồi. Ngoài ra, chuyện tôi đã dặn dò với vợ của ông, không biết bà ấy đã nói với ông chưa?”
“Chưa!” Hồ Khải Tuấn sững sờ, nói.
“Vậy tôi sẽ nói với ông lần nữa nhé.” Giang Dĩ Minh nói: “Trong vòng ba ngày này, ông đừng có đi về phía Bắc, chuyện này đối với ông chỉ có hại chứ không có lợi”
“Phía Bắc?” Hồ Khải Tuấn ngơ ngác, nói: “Vừa khéo, ngày mai tôi phải tới thủ đô để diễn xuất…”
“Có thế từ chối thì từ chối đi.” Giang Dĩ Minh nói.
“Anh Giang, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cụ thể là gì không?” Hồ Khải Tuấn hỏi.
“Tôi ít nhiều gì cũng hiểu một chút về xem tướng, trong ba ngày này, nếu ông đi về phía bắc thì sẽ có tai họa đẫm máu!” Giang Tiểu Bắc nói: “Vì vậy, ông vẫn nên đừng đi.”
“Ồ…* Khi nghe thấy Giang Dĩ Minh nói như vậy, Hồ Khải Tuấn chị nhẹ nhàng ồ một tiếng, bởi vì, trong ý thức của ông ấy vẫn luôn chỉ xem xem tướng là mê tín, bởi vậy, khi Giang Dĩ Minh nói ông ấy có tai nạn đẫm máu đương nhiên ông ấy sẽ không tin.
Giang Dĩ Minh cũng nhìn ra Hồ Khải Tuấn không tin lời mình nói nhưng anh cũng không tiện nói nhiều lời.
Khi Hồ Khải Tuấn nói vài ngày nữa mời Giang Dĩ Minh ăn cơm và sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc của nhau xong thì rời đi với Mã Hải Chân và những người khác.
Còn Giang Dĩ Minh thì lúc này mau chóng đến bên cạnh ghế sô pha.
Lúc này, thuốc mà Lục Mỹ Lan uống đã phát huy đến cực hạn, cả người đều đỏ rực, đến quần áo cũng đã bị kéo một phần, may mà những bộ phận quan trọng vẫn chưa lộ ra bên ngoài.
Vừa nãy sau khi Hồ Khải Tuấn và Mã Hải Chân đến, Giang Dĩ Minh đã vô cùng sốt ruột, anh nghĩ mau chóng cứu Lục Mỹ Lan, may mà, hai người này không ở đây lâu thì đã rời đi.
Giang Dĩ Minh ôm cơ thể nóng hầm hập của Lục Mỹ Lan rồi nhanh chóng vào trong phòng, sau đó khóa cửa!
Anh nhanh chóng đặt Lục Mỹ Lan lên trên giường, sau đó, Giang Dĩ Minh lấy ngân châm từ trong túi áo ra.
Chỉ là, trong khoảnh khắc lấy ngân châm, Lục Mỹ Lan đã nhanh chóng và dễ dàng cởi sạch quần áo trên người mình!
Chỉ còn lại áo lót và quần lót!
Nhất là cơ thế trắng như tuyết và đỏ hây đó, lúc này lại cứ ngọ quậy trước mặt Giang Dĩ Minh, trong giây lát Giang Dĩ Minh cảm thấy trong nội tâm có một cảm giác vô cùng khô nóng!
Lục Mỹ Lan có thể trở thành một ngôi sao nữ, hơn nữa còn là một ngôi sao nữ hạng nhất, dáng vóc và khuôn mặt của cô ấy đương nhiên không nói cũng hiểu, vóc dáng cân đối gần như là tỷ lệ vàng, làn da trắng nõn, mịn màng và từng đốm đỏ rực nhẹ nhàng, nhất là lúc này bởi vì thuốc mà khiến cho cơ thể của
Lục Mỹ Lan ngọ quậy không có quy tắc, chuyện này khiến cho Giang Dĩ Minh đã kìm nén rất lâu, sau khi trùng sinh chưa từng chạm vào phụ nữ, hơn nữa mỗi ngày còn ngủ với người đẹp Thầm Thanh Nga trên một chiếc giường nhưng một người ngủ dưới đất, một người ngủ trên giường, thật sự có một xúc động muốn làm cầm thú một lần.