“Mẹ kiếp!” Đạo diễn nhìn Giang Dĩ Minh, trong phút chốc cũng trở nên tức giận: “Tôi mới nhận ra. Chuyện xảy ra hai ngày trước cũng bị tên khốn kiếp này
phá hỏng rồi đúng không? Được rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết chuyện cũ và chuyện mới một thể!”
“Các vệ sĩ ở cửa, các người còn ngây ra đó làm gì nữa, vào đây cho tôi, có người tới hại chủ nhân của các anh!” -Đạo diên hét lớn với vệ sĩ ở cửa.
Khoảng chục tên vệ sĩ chạy đến khi nghe thấy lời nói đó, họ đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Chị Lương lúc này mới phản ứng lại, chỉ vào Giang Dĩ Minh, lớn tiếng nói với đám vệ sĩ: “Mau tống cổ tên này ra ngoài. Anh ta đã chuốc thuốc cô Lan, còn đánh chúng tôi nữa!”
“Chị Lương!” – Giang Dĩ Minh lập tức chế nhạo nói: “Vốn dĩ còn định cho cô chút cơ hội phân bua rõ ràng, xem ra hiện tại không cần nữa rồi!”
“Nhanh lên, các người còn đứng đó làm gì vậy?” – Chị Lương hét lớn với đám vệ sĩ.
Suy nghĩ của cô ấy rất linh động, và cô ấy hiểu rằng nếu không đảo ngược trắng đen vào lúc này, thì cả cô ấy và đạo diễn sẽ phải chịu trận!
Cách duy nhất bây giờ là đi theo đạo diễn và đổ hết tội lên đầu Giang Giang Dĩ Minh!
Trên thực tế, cô chỉ có thể lựa chọn cách này, nếu không, nếu chọc giận đạo diễn, ba mẹ và con của cô sẽ phiền phức lắm!
Mười mấy tên vệ sĩ đó, bình thường ngoài nghe lời của Lục Mỹ Lan ra thì nghe lời chị Lương nhất, dẫu sao thì chị Lương cũng là người quản lý của Lục Mỹ Lan, cũng là người thân cận nhất của Lục Mỹ Lan.
Vì vậy, vào lúc này, những tên vệ sĩ này đều xông về phía Giang Dĩ Minh.
Lúc này, tên đạo diễn kia và chị Lương đều nhìn Giang Dĩ Minh với nụ cười lạnh lùng. Cho dù thực lực của Giang Dĩ Minh rất mạnh thì có thể tính là gì chứ? Ba người nhân viên vừa nãy đều là người bình thường, mà mười mấy tên vệ sĩ của Lục Mỹ Lan này đều toàn là lính đặc chủng giải ngũ trở về.
Dù là về thực lực cá nhân hay là về số người, thì cũng có thể làm cho Giang Dĩ Minh một đi không trở lại!
Khi nhìn thấy những tên vệ sĩ xông về phía mình vào lúc này, Giang Dĩ Minh khẽ cười lạnh lùng, anh không lùi lại mà lập tức tấn công, trực tiếp nghênh đón những tên vệ sĩ này.
Nếu như là lúc trước, mấy ngày khi vừa mới trùng sinh, khi đối mặt với mười mấy tên vệ sĩ này, Giang Dĩ Minh thật sự vẫn có hơi lực bất tòng tâm.
Nhưng bây giờ đã khác trước, từ sau khi tu luyện, trong cơ thể đã có linh khí, dưới sự giúp đỡ của linh khí, thực lực của Giang Dĩ Minh đã lớn mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, cho dù những tên vệ sĩ này đều là lính đặc chủng giải ngũ, nhưng mà, đối với Giang Dĩ Minh mà nói để xử lý lý bọn chúng cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!
Răng rắc!
Răng rắc!
Trong đám người, chỉ nghe thấy từng tiếng, từng tiếng răng rắc của xương cốt sai vị trí và cả những tiếng kêu thảm thiết.
Mà theo tiếng kêu thảm thiết đó, thì sẽ có một một tên vệ sĩ ngã gục xuống mặt đất.
Những tên vệ sĩ này đều vô tội, bởi vậy, Giang Dĩ Minh cũng sẽ không đánh họ thành như thế nào, chỉ làm cho bọn họ bị lệch khớp chân, để bọn họ không cách nào đứng lên được mà thôi, đợi đến khi anh giải quyết xong chuyện của mình thì sẽ chữa lại cho bọn họ là được!
Trong khoảng thời gian hai phút, mười mấy người vệ sĩ này đều đổ gục xuống mặt đất.
Lúc này, vị đạo diễn đó và chị Lương chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn nhau một chút, trong ánh mắt của hai người, lộ vẻ vô cùng sợ hãi!
Đã từng thấy người giỏi đánh nhau nhưng cũng chưa từng thấy có người giỏi đánh nhau đến như vậy, chỉ trong vòng hai phút, mười mấy tên vệ sĩ là lính đặc chủng giải ngũ đều bị đánh ngã như vậy?
Mắt thấy Lục Mỹ Lan nằm trên ghế sô pha lúc này đã không thể kìm nén được bản thân, hai tay đang không ngừng lôi xé quần áo của mình, bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh đó thật sự không chịu được cô kéo xé như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, bộ đồ ngủ đó của
cô sẽ bị kéo xuống hết.
Thế nên, Giang Dĩ Minh bên nhanh chóng đi về phía tên đạo diễn đó và chị Lương.
Tốc chiến tốc thắng, sau đó đi cứu Lục Mỹ Lan!