“Haizz, hôm nay cô phải giao cô cho tôi làm gì đó thì trong lòng cô mới thoải mái đúng không?” Giang Dĩ Minh tức giận nói với Lục Mỹ Lan.
“Ha ha ha…” Lục Mỹ Lan bị vẻ tức giận bất ngờ của Giang Dĩ Minh chọc cười vui vẻ, bắt đầu cười lớn: “Anh đẹp trai, cảm ơn anh hôm nay cứu tôi, làm quen chút đi, tôi tên Lục Mỹ Lan, anh thì sao?”
“Giang Dĩ Minh!” Giang Dĩ Minh nói.
Lục Mỹ Lan lấy một tờ giấy từ trong túi ra, viết xoạt xoạt một hàng chữ rồi đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Đây là số cá nhân của tôi, sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”
Giang Dĩ Minh cũng viết ra số của mình rồi đưa cho Lục Mỹ Lan nói: “Đây là số của tôi, sau này nếu như còn có chuyện như hôm nay có thế gọi điện
cho tôi.’
“Anh…” Lục Mỹ Lan trợn mắt nói: “Anh mong tôi còn bị người khác bẳt cóc lần nữa đúng không?”
“Đậu xanh nhà cô.” Giang Dĩ Minh nói: “Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, nhìn dáng vẻ của cô một mình trớ về cũng không ổn lắm, như vậy đi, tôi lái xe đưa cô về ha.”
“Vậy là tốt nhất.” Lục Mỹ Lan nói: “Có điều anh phải nhanh một chút, tám giờ sáng tôi phải tham gia một hoạt động, bây giờ đã sáu giờ rồi…”
“Tới kịp mà!” Giang Dĩ Minh nói xong rồi nhóm lửa một điếu thuốc, đi về phía buồng lái bên kia.
Xe van tồi tàn được Giang Dĩ Minh lái đi, anh dùng thời gian khoảng một tiếng cuối cùng đã tới dưới lầu quán bar Lục Mỹ Lan nói tới.
“Câm ơn anh, Giang Dĩ Minh.” Lục Mỹ Lan từ trên xe bước xuống, cô ấy cười hì hì xua tay với Giang Dĩ Minh nói: “Tôi còn có thế chờ hai ngày ở thành phố Nam Hoàng, hai ngày nay nếu anh rảnh rỗi thì có thể gọi điện cho tôi, chỉ cần tôi có thời gian tôi sẽ ra.”
“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
‘Hôm nay cảm ơn anh rồi.” Lục Mỹ Lan vung tay
với Giang Dĩ Minh, sau đó nhảy nhót đi vào trong quán bar.
Giang Dĩ Minh nhìn bóng lưng của Lục Mỹ Lan, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Cứ nói người này đi, tính cách có hơi trẻ con đương nhiên là tốt, lúc nhảy nhót như vậy quả thực cũng rất đẹp, thế nhưng Lục Mỹ Lan cô ít nhất phải biết hôm nay cô mặc váy ngắn chứ? Nhún nhảy một cái như vậy… Haizz, hại Giang Dĩ Minh nhìn tới nỗi đến lúc Lục Mỹ Lan đi vào trong quán bar không nhìn thấy nữa anh mới lái xe đi.
Lúc này đã bảy giờ rưỡi, Giang Dĩ Minh cũng không thể tiếp tục lên núi tìm linh khí, anh chỉ có thể lái xe van tồi tàn trở về biệt thự gần đó, tùy tiện tìm nơi ném xe van đi, sau đó mua đồ ăn ở gần chợ bán đồ ăn rồi trớ về trong biệt thự.
Giữa trưa Giang Dĩ Minh cũng chờ trong biệt thự, anh không đi ra ngoài, anh đương nhiên đang suy tính bản thân rốt cuộc phải làm sao để tìm được nơi có linh khí, không có linh khí tu luyện thực sự vất vả quá, mà tìm linh khí hình như cũng rất tốn sức.
“Nếu không mình bày một Tụ Linh Trận?” Ánh mắt Giang Dĩ Minh sáng lên.
Nếu Tụ Linh Trận bày thành công đúng là có thể
hấp dẫn không ít linh khí tiến vào trong trận pháp, không nói những cái khác, chỉ nắm giữ tu luyện của thời trước mà nói thì linh khí có lẽ vẫn đủ.
Chỉ là bày biện Tụ Linh Trận cần rất nhiều tiền, mà Giang Dĩ Minh bây giờ thiếu nhất chính là tiền.
Đế tới trưa sau khi anh đưa cơm cho Thẩm Thanh Nga sẽ xem thử có thế mượn ít tiền hay không.
Đến buổi trưa, Giang Dĩ Minh làm xong cơm nước rồi cho gọn vào hộp, sau đó anh lái xe trong kho đi đưa cơm cho Thấm Thanh Nga.
Mà lúc này Thẩm Thanh Nga ớ trong công ty gặp phải chút vấn đề khó.
“Thấm Thanh Nga à.” Lúc này Lý An Nhiên ngồi đối diện Thấm Thanh Nga, để lộ cái chân trắng nõn thon dài kia trong không khí, cô ta bẳt chéo chân gác lên bàn làm việc của Thẩm Thanh Nga, cầm trong tay đồ cắt móng tay, cô ta vừa cắt móng vừa cười nói: “Lấy được hợp đồng nhà họ Tống thì sao? Chuyện đầu tiên còn làm chưa xong, chỉ sợ Tổng Đại Thiên sẽ thất vọng với cô nhỉ?”
“Lý An Nhiên, không ngờ cô đê tiện như thế.” Thẩm Thanh Nga căm tức nói với Lý An Nhiên.
Hợp tác với nhà họ Tống, chuyện đầu tiên làm
chính là mời ngôi sao đại diện quảng cáo sản phẩm, chuyện làm ăn nhà họ Tống rất lớn, cho nên mời ngôi sao cũng nhất định phải là một ngôi sao đang nổi tiếng, thế nhưng ngôi sao đang nổi của cả nước Trung Mỹ chỉ có mấy người, lúc sáng Thẩm Thanh bắt tay làm chuyện này mới phát hiện mấy ngôi sao có thể mời được này hoàn toàn đều không có được lên lịch trình.
Hoặc là vốn dĩ không có lịch hẹn.
Hoặc là đã bị Lý An Nhiên mời đi mở một cuộc họp mặt công ích từ thiện giữa các ngôi sao.
Có thể mời được chỉ có mấy người như vậy, hoặc là ngôi sao lâu năm, hoặc là không nổi tiếng, mời tới cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì sản phẩm của nhà họ Tống là sản phấm đang bùng nổ, cần bán đi trong thời gian ngắn, cho nên nhất định phái là ngôi sao đang nổi, có nhân khí cao mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Mà bây giờ có thế mời được đều được Lý An Nhiên mời đi, Thấm Thanh Nga lập tức đối mặt cục diện khó xử không mời được ngôi sao.
Khiến cho người ta tức giận nhất chính là sáng sớm Lý An Nhiên cố ý đi tới trước mặt Thẩm Thanh Nga chọc tức Thấm Thanh Nga.
“Chuyện này sao có thế gọi là đê tiện chứ?” Lý An Nhiên vừa cẳt móng tay vừa không nhanh không chậm nói: “Làm ăn như vậy, ai ai cũng làm đúng không? Nhà họ Thẩm các cô cướp đơn đặt hàng của nhà họ Tống đi, tôi kiểu gì cũng phải suy nghĩ vài cách đế chuyện làm ăn nhà họ Lý tôi cũng tới nơi tới chốn, kiếm mấy ngôi sao, mở một cuộc họp mặt từ thiện, tuyên truyền chuyện làm ăn của nhà họ Lý tôi, đây cũng là một cách thức có đúng không nào?”
“Hơn nữa, tôi cũng chưa cướp chuyện làm ăn của cô, trong những ngôi sao đang nổi tiếng này còn Lục Mỹ Lan tôi chưa mời mà.” Lý An Nhiên nói: “Độ nổi tiếng của Lục Mỹ Lan vân rất cao, nếu cô có thể mời cô ấy tới, vậy nhà họ Tống khẳng định sẽ rất tán thưởng các cô đó.”
Thẩm Thanh Nga nhìn Lý An Nhiên một chút, cô tức giận tới nỗi không muốn nói lời nào.
Lục Mỹ Lan quả thực chưa được mời, đó là vì Lý An Nhiên không mời, Lục Mỹ Lan bây giờ là ngôi sao đang nổi, nhân khí siêu cao, chỉ là không giúp được buổi biển diễn của cô. Hơn nữa Lục Mỹ Lan đã công khai không nhận bất cứ biểu diễn thương mại nào, không nhận bất cứ quảng cáo nào.
Chính vì như thế cho nên Lý An Nhiên mới không mời, nếu không Lý An Nhiên sao có thể giữ Lục Mỹ Lan lại cho Thẩm Thanh Nga?