“Không hiểu thật hả? Vậy những thứ này anh nhìn chắc là hiểu nhỉ?” Thẩm Thanh Nga vỗ bộp một cái lẽn bàn trang điểm bẽn cạnh mình, lớn tiếng nói với Giang Dĩ Minh.
“Đây là gì?” Giang Dĩ Minh hoài nghi cầm điện thoại của Thẩm Thanh Nga lên xem, khi thấy mấy tấm hình kia, con mắt Giang Dĩ Minh nhất thời trợn to lẽn.
“Thanh Nga, mấy bức ảnh này là ai gửi cho em?” Giang Dĩ Minh kinh ngạc nói.
“Bây giờ anh chỉ quan tâm ai gửi hình cho tôi à?” Thấm Thanh Nga hét lớn với Giang Dĩ Minh: “Giang Dĩ Minh, uống cho tôi còn tin tưởng anh,
không ngờ anh lại là kẻ đạo đức giả, anh cút đi cho tôi,tôi không muốn gặp anh nữa”
“Không phải.” Giang Dĩ Minh vội giải thích: “Thanh Nga, em hiếu lầm rồi, em cũng biết mà, cô Emily bị ung thư tuyến sữa giai đoạn đầu, anh chỉ chữa cho cô ta thôi, anh là bác sĩ, trong quá trình chữa trị thì khẳng định phải cởi quần áo cô ta, sau đó tiến hành châm cứu và xoa bóp.”
“Vậy tại sao quần của cô ta cũng cởi chứ? Anh đừng nói với tôi anh chữa ung thư tuyến sữa còn phải tiến hành chữa nửa người dưới của cô ta luôn nhé.” Thấm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh: “Còn tấm hình này là sao nữa? Chữa xong rồi cô ta hôn anh một cái, lẽ nào đây cũng là chữa trị à?”
“Chuyện này anh cũng không biết tại sao, lúc đó cô ta trực tiếp lao tới anh rồi…”
“Được rồi, anh không cần giải thích nhiều như vậy.” Thấm Thanh Nga quay ra nói với Giang Dĩ Minh: “Giang Dĩ Minh, tôi đã nhìn thấu anh rồi, anh không chỉ có tiền đồ, bây giờ lá gan của anh cũng càng lúc càng lớn, không chỉ có nhiều tiền đồ mà trong nhà có vợ rồi, bẽn ngoài còn có cả phụ nữ nữa chứ.”
“Thanh Nga, em thật sự hiểu lầm rồi, nếu em không tin thì bây giờ anh có thể gọi cho Emily ngay, anh để cỏ ta giải thích với em.” Giang Dĩ Minh nói với Thấm Thanh Nga.
Mẹ nó, đây là sao vậy trời?
Tối hôm nay đáng ra phải là chuyện tốt chứ, sao lại có chuyện này xảy ra?
Còn có hình này aỉ chụp đây?
Lúc đó mình chữa cho Emily, lẽ nào quên đóng cửa số?
“Anh cảm thấy còn cần tới việc đó sao?” Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Giang Dĩ Minh, tôi cho anh biết, mặc dù anh là kẻ võ dụng, ở với tôi, tôi cũng có thế tiếp nhận anh, nhưng nếu anh ở cùng với người phụ nữ khác thì tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho anh, anh ngủ dưới đất đi, sáng mai hai ta lập tức đi làm thủ tục ly hỏn.”
“Không phải, Thanh Nga, sự việc thật sự không phải như em nghĩ đâu.” Giang Dĩ Minh sốt ruột nói.
“Đúng vậy, không phải như tôi nghĩ, mà là như tôi thấy.” Thẩm Thanh Nga lớn tiếng nói: “Giang Dĩ Minh, bây giờ anh không cần nói nữa, anh nói gì tôi cũng sẽ không nghe anh, cút đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, buồn nôn chết được ”
Thẩm Thanh Nga nói xong thì đi thẳng vào phòng rồi nằm xuống giường.
Giang Dĩ Minh nhìn dáng vẻ dứt khoát kiên quyết kia của Thẩm Thanh Nga thì bất đắc dĩ lẳc đầu một cái, xem ra hiếu lầm lần này đúng là sâu
quá.
Bức ảnh Thẩm Thanh Nga cho anh xem là ảnh sao lưu, cho nên anh vốn đĩ cũng không biết ai gửi cho cô.
“Thanh Nga…”
“Cút.” Anh định nói gì đó với Thấm Thanh Nga, nhưng Thấm Thanh Nga còn không thèm cho Giang Dĩ Minh cơ hội nói chuyện.
Giang Dĩ Minh bất đắc dĩ không thể làm gì khác, anh đành lại phải trải giường ra rồi nằm xuống đất ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Nga rời giường, sau khi cô sửa soạn xong xuôi thì nói với Giang Dĩ Minh: “Thu dọn xong đồ đạc của anh rồi thì sáng sớm chúng ta đi làm thủ tục ly hôn, sau đó anh chuyến ra khỏi nhà chúng tôi đi, từ nay về sau đừng trớ về nữa.”
“Thanh Nga, em nghe anh nói đã, sự việc thật sự…”
“Đừng có giải thích, tôi chỉ tin tướng mắt nhìn của tôi.” Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nhìn Giang Dĩ Minh một cái.
Dưới râu.
“Chuyện… Chuyện gì vậy? Dĩ Minh, sao con lại kéo vali chứ?” Trương Mộng nhìn thấy Giang Dĩ Minh kéo một cái vali, bà nhất thời khó hiếu hỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK