“Được.” Thẩm Thanh Nga không thể làm gì khác hơn là tạm thời kìm nén sự hoài nghi trong lòng, sau đó cô bàn về việc hợp tác với Lục Mỹ Lan.
Bởi vì không có chi phí di chuyến, cho nên công việc hợp tác rất nhanh đã bàn xong, Giang Dĩ Minh đưa Lục Mỹ Lan đến cửa công ty.
Lục Mỹ Lan lấy vài vé vào cửa buổi công diễn ra đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Đây là vé vào cửa buổi biểu diễn hôm nay của tôi, vị trí cao nhất, buổi tối hai người nếu rảnh có thể tới xem.”
Vị trí này không phải tốt bình thường, đây chính là vị trí hàng đầu.
Phải biết hễ đến xem buổi biểu diễn cần phải mua vé vào cửa, vị trí đầu tiên tuyệt đối không mua được, cho dù người đứng ra tổ chức tặng vé vào cửa cũng không phải cao nhất, Lục Mỹ Lan cho mình vé vào cửa, đây tuyệt đối là vé vào cửa Lục Mỹ Lan để lại cho bạn bè thân thiết và người thân của mình.
“Ngài Giang, hôm nào có thời gian tôi lại mời anh ăn cơm.” Lục Mỹ Lan nở nụ cười với Giang Dĩ Minh nói.
“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu.
Sau khi Lục Mỹ Lan rời khỏi, Thẩm Thanh Nga hoài nghi nhìn Giang Dĩ Minh hỏi: “Hôm nay anh cứu mạng Lục Mỹ Lan?”
“Đúng.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Lẽ nào Lục Mỹ Lan cũng bị sát cột sống?” Thẩm Thanh Nga hỏi.
“Phụt…” Giang Dĩ Minh không nhịn được phun nước trà mới vừa uống ra nói: “Cô ấy trẻ như thế, sao có thể bị sái cột sống? Là như vậy, hôm nay lúc anh tới đưa cơm cho em, trên đường đụng phải một chiếc xe hàng lớn thắng xe không ăn, mắt thấy sắp va vào chiếc xe hơi nhỏ phía trước anh lập tức bóp kèn mấy lần, anh hạ kính xe xuống hét vài tiếng với chiếc xe hơi nhỏ phía trước, chiếc xe hơi nhỏ kia nhất thời phản ứng lại nên tăng tốc né sang một bên. Mà từ trên chiếc xe hơi nhỏ kia chính là Lục Mỹ Lan bước xuống, em nói trùng hợp không?” Giang Dĩ Minh tùy tiện viện cớ nói.
“Cứ như vậy.” Giang Dĩ Minh nói: “Lục Mỹ Lan người ta cảm thấy anh đã cứu mạng cô ấy, cho nên cảm động rơi nước mắt trước anh, cô ấy còn cho anh số điện thoại, nói có việc thì tìm cô ấy, cho nên…”
Thẩm Thanh Nga có chút nửa tin nửa ngờ, thế nhưng phần tin tưởng vẫn cao hơn một chút, dù sao cô hiểu Giang Dĩ Minh quá mà, nếu nói Giang Dĩ Minh thật sự có thể cứu mạng Lục Mỹ Lan, vậy thì độ tin cậy trong lời của Giang Dĩ Minh rất cao, ngoài ra Giang Dĩ Minh cũng không có bản lĩnh cứu mạng của Lục Mỹ Lan.
“Thanh Nga, nể mặt hôm nay anh giúp em ân
tình lớn như vậy, em cho anh mượn chút tiền nha?” Giang Dĩ Minh nhìn Thẩm Thanh Nga nói. Giang Dĩ Minh trước kia mỗi lần tìm Thẩm Thanh Nga đều là chìa tay xin tiền, cũng chính vì vậy cho nên Thẩm Thanh Nga mới căm ghét Giang Dĩ Minh trước kia như vậy.
“Muốn bao nhiêu?” Có lẽ là thói quan, có lẽ hôm nay Giang Dĩ Minh thật sự giúp cô bớt đi nhiều tiền như vậy, cho nên Thẩm Thanh Nga không nói hai lời đã trực tiếp đồng ý.
Giang Dĩ Minh duỗi hai đầu ngón tay ra.
Thẩm Thanh Nga gật đầu, cô lấy một tấm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo bàn làm việc ra đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Trong này đúng lúc có bảy tỷ, anh cầm đi.”
“Ấy…” Trời đất chứng giám, Giang Dĩ Minh vốn dĩ định xin bảy mươi triệu thôi.
“A…” Đột nhiên Thẩm Thanh Nga che bụng mình, vẻ mặt đau đớn.
Giang Dĩ Minh lập tức chú ý tới điểm đó, anh nhìn về phía Thẩm Thanh Nga mới phát hiện lúc này sắc mặt Thẩm Thanh Nga tái nhợt, một cũng không có chút máu.
“Bụng lại đau?” Giang Dĩ Minh vội tiến lên đỡ
Thấm Thanh Nga, ân cần hỏi han.
Đau bụng kinh hầu như là việc phần lớn cô gái đều sẽ trải qua, nhưng mỗi người trài qua cũng khác nhau, có người có lẽ chí đau đớn một chút, thế nhưng có người sẽ đau đến chết đi sống lại.
Thẩm Thanh Nga chính là loại người đau đến chết đi sống lại này.
“Giúp tôi… Lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo…” Thẩm Thanh Nga không có sức, cô chỉ ngăn kéo bàn làm việc rồi nói với Giang Dĩ Minh.
“Không được.” Giang Dĩ Minh lắc đầu nói: “Thuốc giảm đau trị ngọn không trị gốc, uống nhiều còn có thế có tính ỷ lại.”
“Nào, vào phòng đi, tôi trị liệu giúp cô.” Giang Dĩ Minh nói, trực tiếp đỡ Thẩm Thanh Nga đi về phía thư phòng.
“Giang Dĩ Minh, anh làm cái gì vậy?” Thẩm Thanh Nga cảnh giác nhìn Giang Dĩ Minh, nhưng bởi vì bụng cô rất đau nên khi nói chuyện cô có vẻ yếu ớt.
Bên cạnh phòng làm việc Thẩm Thanh Nga có một cánh cửa, là một gian phòng căn nhỏ, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Nga cũng nghỉ trưa ở căn phòng này.
Trong phòng có một cái giường lớn, Giang Dĩ Minh đặt Thẩm Thanh Nga lên giường, sau đó trực tiếp vén quần áo của Thẩm Thanh Nga lên, thậm chí còn cởi cúc và kéo khóa quần jean của Thẩm Thanh Nga xuống.
“Giang Dĩ Minh, anh muốn làm gì? Anh…” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh suýt chút nữa cởi quần của mình ra, Thấm Thanh Nga mắng Giang Dĩ Minh. Cô sợ rằng Giang Dĩ Minh sẽ lợi dụng lúc cô yếu đuối mà làm những điều xấu xa với cô.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa nói xong, cô cảm thấy có một luồng nhiệt nóng từ bụng dưới của cô truyền đến, cơn đau đột nhiên giảm đi rất nhiều, thậm chí còn khiến cô câm thấy dễ chịu.
Bởi vì trên người không có ngâm châm, Giang Dĩ Minh chỉ có thể lựa chọn phương pháp xoa bóp để chữa trị cho Thẩm Thanh Nga, phương pháp xoa bóp kích thích huyệt vị, sẽ khiến bụng dưới của Thẩm Thanh Nga nóng lên và giảm đau.
Sau khoảng mười phút xoa bóp, Giang Dĩ Minh thu tay của mình về.
“Được rồi!” Giang Dĩ Minh liếc nhìn Thẩm Thanh Nga rồi nói: “Một tháng này chắc sẽ không đau nữa. Tuy nhiên, phương pháp này là cách giảm đau tạm thời. Để giải quyết triệt để vấn đề này, vẫn phải sử dụng phương pháp châm cứu.”
Khi đang nói chuyện, không biết cố ý hay vô tình ánh mắt Giang Dĩ Minh luôn nhìn về phía cơ thế Thấm Thanh Nga, ánh mắt này khiến toàn thân anh nóng lên. Thẩm Thanh Nga thật sự là báu vật trời sinh, toàn thân chỗ nào cũng tràn đầy sứu hấp dẫn đàn ông, nhìn qua đều làm cho người khác có ý nghĩ kỳ quái.