Chương 879: Lối ra
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Trai hay gái vậy?”
“Ừm…”, Bạch Diệc Phi suýt nữa không phản ứng kịp: “Sinh… sinh đôi, một trai một gái”.
“Oa!”, Kỳ Kỳ kinh ngạc hô lên một tiếng, trong giọng nói còn mang theo tia hâm mộ: “Vậy anh không phải là trai gái song toàn sao?”
Bạch Diệc Phi nghe được lời này thì mỉm cười, lúc này mới nhớ tới việc băng bó vết thương, nhưng bởi vì vết thương nằm trên lưng, muốn băng bó thì phải quấn về phía trước.
Bạch Diệc Phi tạm dừng: “Hay là cô…”
Điều mà anh muốn nói chính là anh phải vòng miếng vải về phía trước, Kỳ Kỳ tự mình cầm miếng vải cuốn lại, sau đó đưa lại cho anh, như vậy có thể băng bó rồi.
Thế nhưng Kỳ Kỳ lại đột nhiên quay người lại, Bạch Diệc Phi giật nảy mình, trực tiếp ngây người.
Kỳ Kỳ lại cười mà nói: “Thế nào? Anh còn ngại ngùng à? Trước kia cũng không phải là chưa từng băng bó qua cho tôi!”
Bạch Diệc Phi ngừng một lát, bất giác nhớ tới: Kỳ Kỳ không phải là ghét nhất chuyện này sao?
Sau đó Bạch Diệc Phi nhanh chóng lui về sau một bước.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì tiến lên phía trước một bước.
Bạch Diệc Phi bất thình lình duỗi tay đánh ngất Kỳ Kỳ, sau đó lập tức đỡ lấy cô ta, đồng thời hét lớn với Tần Hoa đang ở bên kia chiếc hộp: “Anh, cẩn thận, ở đây có độc!”
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Bạch Diệc Phi tùy tiện dùng quần áo bọc Kỳ Kỳ lại rồi ôm cô ta đi ra ngoài, phát hiện Tần Hoa đang đứng tại một nơi cách bọn họ không xa, nhưng khuôn mặt của anh ta âm trầm, đôi mắt tỏa ra tia sắc bén, dáng vẻ như sắp đại khai sát giới.
Trong lòng Bạch Diệc Phi khẽ thót lại, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Hướng phía sau là khu vực để rất nhiều rương vàng, vì quá nhiều rương nên vật cản cũng theo đó gia tăng, vô hình tạo thành một mê cung.
Nhưng ngay sau đó truyền tới một tiếng động cực lớn.
“Ầm!”
Chiếc rương theo tiếng động đó cũng nổ tung, những thỏi vàng lấp lánh bay khắp bầu trời.
Một thỏi vàng bay vụt tới, đánh trúng vào người Bạch Diệc Phi, cơ thể anh không giữ được thăng bằng liền ngã bổ nhào về phía một chiếc hộp khác.
Vừa đập người xuống, còn chưa kịp đứng dậy, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Hoa không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh anh, đầu gối sắp dồn sức nện xuống.
Bạch Diệc Phi theo bản năng ôm Kỳ Kỳ lăn qua một bên.
“Bụp!”
Đầu gối Tần Hoa đập xuống sàn, lực mạnh tới nỗi tạo nên một lỗ thủng trên đất.
Bạch Diệc Phi tránh thoát đòn này trong gang tấc, nếu không thì e rằng một khi đầu gối kia đập xuống, vật bị đập thành cái hố chính là anh.
Chất độc trong phòng phát tán trong không khí có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, dẫn tới suy nghĩ bị trì trệ.
Loại độc này rất giống với các thành phần trong nhiều loại thuốc gây mê.
Trước đó Bạch Diệc Phi nhận thấy sự khác thường của Kỳ Kỳ, đã có chút cảnh giác.
Mà khi bọn họ đang trò chuyện, Bạch Diệc Phi đáng ra phải rất nhanh nhạy, nhưng có vài lần phản ứng đều chậm mất một nhịp.
Anh lập tức phát giác ra tình hình không ổn, liền tiến vào trạng thái cuồng hóa, sau đó tỉnh táo lại, đoán được trong phòng có lẽ có sương độc ảnh hưởng tới con người
...
Một đòn kia không trúng, Tần Hoa lại một lần nữa tấn công tới, anh ta trực tiếp tung một quyền về phía Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ.
Bạch Diệc Phi lần này căn bản không thể né tránh, bởi nếu anh tránh thì đòn này sẽ đánh lên người Kỳ Kỳ, mà cô ta thì hoàn toàn không chịu nổi.
Thế là, trong lòng hạ quyết tâm, anh tựa lưng vào Tần Hoa mà nhao tới.
Sức mạnh của Bạch Diệc Phi khi đã tiến vào trạng thái cuồng hóa nhỉnh hơn Tần Hoa một chút, bởi vậy sau khi anh đụng phải liền phát ra một phát ra tiếng động lớn, sau đó hai người đều rút lui cực nhanh.
Nhưng Bạch Diệc Phi không xuất chiêu, mà dùng lưng đón lấy cú đấm ấy, bởi vậy sau khi ổn định lại cơ thể, anh nôn ra một ngụm máu.
Sau đó anh không chút do dự cõng Kỳ Kỳ trên lưng, xoay người bỏ chạy.
Tần Hoa hình như cũng bị thương, khóe miệng tràn ra một vệt máu, nhưng anh ta dường như không để ý đến thương tích của bản thân, sau khi ổn định lại liền một lần nữa lao về phía Bạch Diệc Phi.
Trong cuộc rượt đuổi, Bạch Diệc Phi phát hiện mình hoàn toàn không thể cắt đuôi được Tần Hoa, chỉ đành đặt Kỳ Kỳ sang một bên, sau đó quay lại lao thẳng về phía Tần Hoa.
“Rầm!”
“Bụp!”
Hai người anh đến tôi đi bắt đầu đánh nhau.
Tuy rằng Bạch Diệc Phi hiện giờ mạnh hơn so một chút so với Tần Hoa, nhưng hai người họ đều sử dụng quyền pháp của Tần Hoa, kết quả tất nhiên cũng không giống nhau.
Quyền pháp của Tần Hoa đã luyện 20 năm, khả năng không biết cao hơn Bạch Diệc Phi gấp bao nhiêu lần, bởi vậy trận đánh này hai người cũng ngang tài ngang sức.
Song sau khi đánh hơn mười phút, hai người vẫn bất phân thắng bại, Bạch Diệc Phi cảm thấy cứ kéo dài như vậy hoàn toàn không ổn, hai người họ sớm muộn cũng sẽ cùng bị thua thiệt.
Vì vậy Bạch Diệc Phi đã sử dụng chiêu số mà anh đã đối phó với Lương Vĩ Siêu, nâng tay vẽ nửa vòng tròn giữa không trung, nắm đấm của Tần Hoa chệch hướng, đập thẳng vào vách hang.
“Bùm!”
Vách hang trực tiếp bị xuyên thủng, mảnh vụn đất bên trong và lớp lá sắt trên bề mặt đều rơi ra.
Tiếp đó, một lối đi đen thui hiện ra trước mặt họ.
Một mùi bụi bặm bốc lên phả ra từ trong con đường đó, Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân trong giây lát nhẹ nhõm hơn rất nhiều, não bộ cũng theo đó mà thư thái hơn.
Tần Hoa lúc này đồng thời nhíu chặt mày.
Thấy vậy Bạch Diệc Phi nắm lấy cơ hội, vung tới một quyền bức Tần Hoa thối lui, sau đó nhanh nhẹn nhấc lên Kỳ Kỳ đang bất tỉnh lên lao về phía con đường tối đen kia.
Không biết lối đi tối tăm này dẫn đến đâu, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đi về phía trước, so sánh với việc cùng Tần Hoa đánh nhau trong đại sảnh trống trải khiến hai người đều tổn thương vẫn tốt hơn.
Đoạn đường rất tối, Bạch Diệc Phi cũng không dùng điện thoại chiếu sáng, anh không dám dùng cạn kiệt pin điện thoại, do đó cứ như vậy chạy về phía trước.
Anh không biết đoạn đường này dài bao nhiêu, nhưng dường như nó là một đường thẳng, phía trước cũng không có bất kỳ tia sáng nào.
Sau khi đi được khoảng một giờ, Bạch Diệc Phi không nghe thấy tiếng bước chân phía sau nữa, có lẽ Tần Hoa vẫn còn ở đó, hoặc cũng có thể đang đuổi theo nhưng chậm hơn.
Mà Kỳ Kỳ ở trên lưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, cô ta nằm sấp trên lưng anh, hít thật sâu mùi hương trên người anh.
Bạch Diệc Phi liền biết, Kỳ Kỳ vẫn đang trong tình trạng trúng độc
Vì vậy, anh chọn cách im lặng, để tránh khi vừa mở lời lại khiến bản thân đau đầu thêm.
Nhưng anh còn chưa nói chuyện, thì Kỳ Kỳ đã lên tiếng: "Đây là đâu?"
“Mật đạo”, Bạch Diệc Phi đáp.
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Là con đường thoát ra ngoài sao?”
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc vậy”.
Kỳ Kỳ tiếp tục: “Nếu có đường đi ra, vậy tại sao bọn họ lại cho chúng ta vào?"
Bạch Diệc Phi suy tính, nói: “Có lẽ là cố ý, nói không chừng phía trước có người đang đợi chúng ta”.
Cả con đường bỗng nhiên an tĩnh trong chốc lát, Kỳ Kỳ hỏi: “Tôi có phải là trúng độc rồi hay không?”
“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng hiện tại trông cô có vẻ vẫn bình thường”.
Kỳ Kỳ lại rơi vào trầm mặc, sau đó đột nhiên cao giọng: “Vậy anh còn cõng tôi làm gì?”
“Ừm…”, Bạch Diệc Phi ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, quả nhiên Kỳ Kỳ không bị thương nặng, căn bản không cần cõng cô ấy như vậy.
Bạch Diệc Phi đặt cô xuống: “Đi được không?”
“Ừ”, Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó hai người cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vừa rồi tôi bị sao vậy? Tại sao tôi lại muốn thân cận với anh?"
“Trúng độc”, Bạch Diệc Phi đáp.
Kỳ Kỳ nghe vậy liền trở nên nóng nảy: “Là độc gì? Không lẽ chỉ cần là đàn ông ở trước mặt tôi thì tôi đều sẽ như vậy sao? Cái này cùng thuốc kích dục có…”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kinh ngạc, trong lòng anh bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
Lúc này, trước mặt họ có một tia sáng.
Kỳ Kỳ vui mừng kêu lên: “Là lối ra!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên tỉnh táo lại, anh cũng nhìn thấy tia sáng đó.
Sau đó hai người nhanh chóng chạy về phía lối ra, còn về phần Tần Hoa, có lẽ đợi ở nơi đó mới an toàn, bởi anh không biết rốt cuộc có điều gì đang đợi họ ở lối ra.