Chương 821: Xử lý vết thương
Thuyền trưởng do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo, nếu Lại Kha đã trở về rồi thì ông ta đi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể cầu mong con gái của mình không bị hắn ta ức hiếp.
Lại Kha đưa họ đến một khu rừng khác, có một số quả dại nằm rải rác dưới một gốc cây nào đó, trên đất bùn cũng có vài dấu chân.
Nhưng những dấu chân này là của dã thú.
“Quả này bị dã thú cắn sao?”, một cao thủ cấp hai khác đứng bên cạnh Đạo Trưởng hỏi Lại Kha.
Lại Kha lắc đầu: "Không rõ nữa, nhưng tôi thấy bên đó và bên này có chút giống nhau, quả dại trên mặt đất cũng chỉ rải rác dưới một gốc cây".
“Nơi này nhỏ như vậy, hơn nữa cách xa đất liền thì làm sao có dã thú được?”, cao thủ cấp hai nghi ngờ rồi khó hiểu hỏi.
Lại Kha buông sõng hai tay nói: "Làm sao tôi biết được? Tôi chưa từng thấy loại động vật này, không hiểu đây là thói quen gì, hái quả chỉ hái trên một cây".
"Có thể là sinh vật không xác định mà chúng ta chưa nhìn thấy", một gã đeo kính nói: “Thứ đâm vào thuyền của chúng ta trước đây không phải cũng là loại chưa từng nhìn thấy bao giờ sao".
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nhìn thấy thứ to xác đó", lại có người hùa theo.
Bọn họ vừa dứt lời thì Đạo Trưởng khẽ nhíu mày, dường như trong mắt có vẻ hơi thất vọng.
Nếu là dã thú thì vết trơn trên rêu xanh dường như cũng có thể lý giải được, lúc bắt đầu chắc chắn là dấu chân người, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng có thể là thú rừng.
Nhưng dã thú đi trên rêu xanh cũng bị trượt sao?
Còn cao thủ cấp hai đó dường như đã nghĩ như thế, nên tự đắc cười nói: "Đúng vậy, thằng nhóc đó không thể nào còn sống!"
…
Mặt khác, Bạch Diệc Phi mang theo thức ăn và thuốc men đi về nơi Lục Miêu Miêu và Lục Dương đang ẩn náu, sau đó cả ba người cùng quay lại dưới tảng đá lớn trước đó.
Những tảng đá khổng lồ có ở khắp nơi này, hơn nữa còn cọc cạch lên xuống, họ trốn ở bên dưới, chỉ cần không đi qua lại kiểm tra thì sẽ không phát hiện ra họ.
Nhưng Lục Dương lại chất vấn chuyện này: "Ở đây không có thứ gì để che đậy, nhìn thoáng qua cũng thấy được, không phải chúng ta dễ bị lộ hơn sao?"
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Có từng nghe nói câu này không, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất".
“Tảng đá lớn thế này, chúng ta trốn ở bên dưới, chỉ cần không đi ra thì nhìn thoáng qua sẽ không thấy gì", Bạch Diệc Phi giải thích: “Đạo Trưởng không chắc chắn chúng ta ở trên hòn đảo này, thì ông ta sẽ không lãng phí thời gian cho người lục soát từng nơi một".
Lục Dương vẫn tràn đầy nghi hoặc: "Vừa rồi không phải anh nói chúng ta còn để lại dấu vết sao? Chắc chắn Đạo Trưởng sẽ đoán được ngay chúng ta ở trên đảo".
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì quay đầu lại, không hề muốn giải thích với cậu ta.
Anh lấy hai chai nước khoáng và hai cái bánh mì từ trong túi đưa cho Lục Miêu Miêu và Lục Dương, sau đó anh cũng lấy một phần.
Bạch Diệc Phi vừa nói vừa lấy đồ: "Ăn trước đã, sau khi ăn xong tôi sẽ xử lý lại vết thương cho cô, vừa rồi lấy được một ít thuốc từ trong thuyền".
Lục Miêu Miêu không khỏi đỏ mặt, mặc dù vết thương của cô ta không ở vị trí nhạy cảm, nhưng vẫn sẽ có tiếp xúc, là một cô gái bé bỏng thì đỏ mặt là chuyện rất bình thường.
Lục Dương nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Không được, anh đưa thuốc cho tôi, để tôi xử lý, để tránh anh đụng chạm gì chị gái tôi!"
Bạch Diệc Phi ăn xong bánh mì thì lập tức đưa thuốc bôi ngoài da chống viêm và một ít băng gạc cho Lục Dương: "Cầm lấy đi".
Lục Dương có chút lờ mờ với thuốc chống viêm và băng gạc trong tay, sau đó quay đầu lại ngại ngùng hỏi Lục Miêu Miêu: "Chị, cái này…phải làm như nào?"
Thấy vậy thì Lục Miêu Miêu bất lực thở dài nói: "Để anh Bạch làm thì tốt hơn".
Lục Dương trầm mặc.
Nhưng không có cách nào, cậu ta không biết gì cả, chỉ có thể đưa đồ cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không so đo chuyện vừa rồi, anh lấy đồ xong nói với Lục Dương: "Tuy 2 người là chị em, nhưng ở tuổi này cũng nên tránh một lát".
Mặt Lục Dương trực tiếp đen lại, cậu ta trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Đó là chị gái của cậu ta, đương nhiên cậu ta sẽ không có ý xấu gì rồi, nhưng nếu cậu ta giận dỗi ở lại với Bạch Diệc Phi, thì cuối cùng Lục Miêu Miêu sẽ là người khó xử.
Lục Dương nhịn xuống, chỉ có thể tức giận đi ra khỏi tảng đá lớn, sau đó ngồi ở dưới một tảng đá khác.
“Đồ khốn!”, Lục Dương nhặt viên đá nhỏ trên mặt đất ném xa: “Chắc chắn chị đã bị anh ta làm cho mê muội rồi, mình nhất định phải nghĩ cách để hỏi rõ bộ mặt thật của anh ta!
Bên này Bạch Diệc Phi đang xử lý vết thương cho Lục Miêu Miêu.
Bạch Diệc Phi vén váy của Lục Miêu Miêu lên, khuôn mặt cô ta đỏ lên ngay tức khắc, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn Bạch Diệc Phi.
Sau khi trải qua cách xử lý vết thương như ngày hôm qua, thì hôm nay tương đối nhẹ nhàng, thậm chí Lục Miêu Miêu không còn cảm thấy đau như thế nữa.
Khi xử lý xong vết thương thì Bạch Diệc Phi bỏ váy xuống, sau đó đột nhiên giơ tay ra.
Lục Miêu Miêu thấy vậy thì sững sờ, anh muốn làm gì vậy?
Khi bàn tay đó càng lúc càng gần với phần thân trên của cô ta, thì nhịp tim của Lục Miêu Miêu đột nhiên tăng tốc.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Làm sao đây?
Tim cô ta đang đập nhanh thì tay của Bạch Diệc Phi đã đặt lên trán cô ta, sau đó cô ta nghe thấy Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Đã hết sốt rồi, không cần uống thuốc hạ sốt nữa".
Bạch Diệc Phi đã lấy tay ra nhưng Lục Miêu Miêu thì vẫn sững sờ.
Hóa ra anh chỉ muốn sờ trán cô ta, xem cô ta có còn sốt không mà thôi.
Lúc này Lục Miêu Miêu thở phào một hơi, nhịp tim đang tăng tốc cũng dần dần trở lại bình thường.
Hóa ra cô ta đã nghĩ nhiều.
Nhưng không biết tại sao trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, thì trong lòng có một cảm xúc khó hiểu.
Còn Bạch Diệc Phi lúc này đang chuẩn bị xử lý vết thương cho mình.
Bạch Diệc Phi vén áo khoác lên rồi tháo vải vụn ra, sau đó dùng cồn sát trùng từng chút một.
Trong cả quá trình vẻ mặt của Bạch Diệc Phi rất thờ ơ, khiến người ta nhìn thấy cảm giác hoàn toàn không giống như đang xử lý vết thương.
Lục Miêu Miêu nhìn mãi rồi ngẩn người luôn, lẽ nào anh không cảm thấy rất đau sao?
Sau khi Bạch Diệc Phi xử lý vết thương xong thì uống một ngụm nước khoáng.
Lúc này Lục Miêu Miêu mới nhận thấy không phải Bạch Diệc Phi không đau, chỉ là anh có thể nhịn được mà thôi, bằng chứng rõ nhất chính là phần lưng ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói với Lục Miêu Miêu: "Cô nghỉ ngơi cho khỏe trước đi".
Vừa nói anh vừa lấy một gói thuốc lá trong túi ra, anh phát hiện cái này khi lấy đồ trong nhà kho.
Sau khi tìm được bao thuốc thì Bạch Diệc Phi rút một điếu thuốc, rồi đứng dậy đi ra ngoài, ngồi trên bờ biển châm thuốc lá.
Nhìn biển cả mênh mông trước mặt, Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi rồi lại phun ra.
Anh nhớ nhà rồi.
Nhớ vợ rồi.
Không biết bây giờ Lý Tuyết thế nào rồi? Có phải bụng lại to hơn không?
"Haizz…", Bạch Diệc Phi không biết làm thế nào nên thở dài.
Mà Lục Miêu Miêu đang ngồi dưới tảng đá dần dần xuất thần khi nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi.
Lúc này Lục Dương đã trở lại.
Cậu ta nhìn thấy Lục Miêu Miêu đang sững sờ nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, vẻ mặt không hề không thay đổi thì cố ý cao giọng: "Chị, chị đang nhìn gì vậy?"
“A!”, Lục Miêu Miêu giật mình, hoảng hốt hoàn hồn: “Em làm gì vậy?
Lục Dương không thể tin được nhìn cô ta: "Chị, không phải chị thích anh ta rồi đó chứ? Anh ta là kẻ thù của chúng ta đấy!"
“Em nói linh tinh gì vậy?”, Lục Miêu Miêu lại đỏ mặt, sau đó nhanh chóng phủ nhận.
Thấy vậy thì Lục Dương đã hiểu, cậu ta không khỏi lạnh giọng nói: "Chị, chị đừng có quên anh ta là kẻ thù của chúng ta, chị nảy sinh tình cảm với anh ta thì bố mẹ ở dưới suối vàng làm sao có thể yên tâm được?"
Lục Miêu Miêu thấy Lục Dương đã chắc chắn cô ta có tình cảm với Bạch Diệc Phi, nói thế nào cũng không khiến cậu ta tin, vì vậy quay đầu lại tức giận nói: "Không tin thì thôi!"
Lục Dương lẳng lặng nhìn Lục Miêu Miêu và nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó dường như đã có quyết định.
Lục Dương đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói: "Chị, em sẽ không để chị đi sai đường đâu!"
Nói xong thì bỏ đi.
Trong lòng Lục Miêu Miêu cũng có chút tức giận, nên không coi trọng quá, nhưng đợi đến lúc trời tối thì thấy Lục Dương vẫn chưa trở về nên đã sốt ruột.
Còn Bạch Diệc Phi vẫn ngồi trên tảng đá ở bờ biển, nhìn biển cả mênh mông bát ngát.
Trên biển, một vầng trăng máu dần nhô lên.