Chương 1043: Quay về
Mặc dù hiện giờ anh không thể diệt Liên minh chính nghĩa, không thể giết đại công tước nhưng ít nhất anh có thể đưa được Tùng Lệ Tư về nhà.
Và anh còn phải cứu Long Linh Linh.
Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa nhìn giờ, đồng hồ hiển thị đã là bảy rưỡi tối.
Nhưng Bạch Diệc Phi nhìn thấy lại là mặt trời đang mọc ở đằng đông, dường như trời sáng chưa lâu.
Sau đó anh đột nhiên hỏi Lưu Hà: “Cô biết lái xe không?”
“Tôi biết chứ!”
“Vậy cô lái đi!”, hiện giờ Bạch Diệc Phi có chút sợ hãi. Nếu như hệ thần kinh của anh thật sự có vấn đề thì anh lái xe sẽ không an toàn.
Đợi sau khi đổi vị trí, Bạch Diệc Phi mới nói: “Đến khu biệt thự ở cảng Lam Ba”.
“Ok!”, Lưu Hà rất kích động, vui mừng chạm vào tay lái và cần số của xe.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì có chút lo lắng, hỏi: “Cô có biết lái xe thật không đấy?”
“Tất nhiên rồi!”, Lưu Hà đắc ý nói: “Tôi mới lấy bằng hai hôm trước”.
“Vút!”, nói xong Lưu Hà đạp mạnh ga rồi phóng vụt đi.
…
Nhưng Bạch Diệc Phi không biết rằng, sau khi anh rời đi thì một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi từ ngôi nhà phía bắc đi ra, trong tay cầm một cái ghế. Sau đó ông ta ngồi xuống, cúi đầu khắc cây kiếm gỗ nhỏ của mình.
Hiện giờ trời đã tối nhưng dường như ông ta vẫn có thể nhìn rõ tất cả. Ông ta khắc rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn cầm kiếm giơ lên trời rồi tìm đường trục của kiếm.
Lúc này, bà chủ nhà đang chuẩn bị ra ngoài. Bà ta dựa vào khung cửa ngôi nhà phía bắc. Bà ta châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi thì nhả ra làn khói.
Bà ta cười mỉa, nói: “Không phải ông nói tài năng của người kia cao hơn sao? Sao lại lãng phí bảo vật vào cậu ta?”
Người đàn ông trung niên chỉ thản nhiên đáp: “Mọi việc phải công bằng”.
Bà ta lại cười khỉnh, nói: “Loại người như ông mà cũng để ý đến công bằng cơ à?”
Người đàn ông trung niên không để ý đến những lời châm biếm của bà ta, nói: “Nếu bà không ưa tôi thì chúng ta có thể ly hôn”.
“Xời!”, bà ta lườm một cái, hít một hơi thuốc cuối cùng, ném mẩu thuốc tàn về phía người đàn ông đó rồi mới xoay người quay về phòng.
Người đàn ông trung niên không hề nhúc nhích. Mẩu thuốc mà tưởng chừng sẽ rơi trên người ông ta nhưng hình như bị thứ gì đó ngăn lại, sau đó rơi trên đất.
Ông ta vẫn cúi đầu khắc kiếm, một lát sau lại giơ kiếm lên trời rồi cúi đầu nói: “Có lẽ vì cậu ta khác chúng ta chăng?”
“Trong mắt của tôi chỉ có đêm tối”.
…
Bạch Diệc Phi không biết trong ngôi nhà trọ xảy ra chuyện gì. Anh chỉ biết, hiện giờ mình rất hối hận.
Anh không kìm nổi mà nhắc nhở Lưu Hà: “Mới đi được 5km mà cô đã vi phạm 18 mục rồi. Có nhiều điểm hơn nữa thì cũng không đủ trừ cho cô đâu”.
Lúc này Lưu Hà không còn kích động nữa, trên trán đã toát đầy mồ hôi.
Bạch Diệc Phi biết hiện giờ cô ta rất căng thẳng nên vội nói: “Để tôi lái cho”.
“Đoạn đường tới tôi sẽ để anh lái”, Lưu Hà nói.
Nhưng qua mấy đoạn đường mà cô ta vẫn không có ý định thay người.
Cuối cùng thì đâm sầm vào lan can.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Lúc này Lưu Hà mới ngại ngùng xuống xe.
Bạch Diệc Phi xuống xe nhìn thì phát hiện cản xe đã bị lõm vào nhưng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Trong lúc anh chuẩn bị lên lái thì có chiếc xe cảnh sát giao thông đến.
Sau khi cảnh sát xuống xe thì đưa cho Bạch Diệc Phi một cái bình và nói: “Phiền anh thổi vào đây”.
Đây chính là thiết bị chuyên đo nồng độ cồn.
Bạch Diệc Phi cũng phối hợp tích cực, thổi một hơi vào đó.
“Tít, tít…”, chuông báo lập tức vang lên.
Ba người có mặt tại hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.
Cảnh sát lập tức nói: “Được lắm! Đây không phải là uống rượu lái xe mà là say lái xe”.
Sau khi nói xong, cảnh sát nghiêm nghị nói: “Anh đã vi phạm điều lệ giao thông, mời anh xuống xe để nhận xử lý”.
Bạch Diệc Phi sốt sắng nói: “Đồng chí cảnh sát! Tôi không uống rượu”.
Lưu Hà xuống xe nói: “Chú cảnh sát! Chúng tôi thật sự không uống rượu”.
Cảnh sát nhìn hai người rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi bình thường, không thở gấp, nói năng lưu loát, cũng không có mùi rượu, không giống với người uống rượu chút nào.
Cảnh sát lập tức ngây người ra, hỏi: “Lẽ nào thiết bị hỏng?”
Sau đó anh ta đưa thiết bị lại, nói: “Thổi lại lần nữa”.
Lúc Bạch Diệc Phi đang định cầm lấy thì đột nhiên nhớ lại giấc mơ đó.
Trong giấc mơ, ông chú trung niên cho anh một bát rượu màu xanh. Lúc đó anh có uống.
Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra, sau đó vội nhắm mắt lại.
Anh cảm nhận có dung dịch màu xanh đang chảy trong máu mình.
Bạch Diệc Phi kinh hãi. Đó không phải là mơ.
Trong người anh có rượu màu xanh, chứng tỏ anh thật sự đã uống rượu.
Vậy phải chăng chú chủ nhà đó có tồn tại?
Vậy tại sao thân người ông ta không có chút phản ứng khác thường nào?
“Thổi đi! Còn ngây người ra đó làm gì?”, cảnh sát thấy Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại nên vội thúc giục.
Bạch Diệc Phi vội mở mắt ra, sau đó sốt sắng nói: “Người lái xe ban nãy không phải tôi. Anh có thể kiểm tra camera”.
Lưu Hà cũng phản ứng lại, vội nói: “Đúng thế ạ! Người lái xe ban nãy là tôi, để tôi test”.
Sau khi nói xong, Lưu Hà thổi vào thiết bị đó một hơi. Thiết bị không có phản ứng gì, chứng tỏ cô ta không uống rượu.
Cảnh sát thấy vậy thì liền gọi điện thoại cho đồng nghiệp. Sau khi kiểm tra camera đúng là Lưu Hà lái xe nên mới thả cho họ đi. Nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn căn dặn một câu: “Anh uống say thì đừng có lái xe, nếu không sẽ bị phạt đấy”.
“Vâng!”, Bạch Diệc Phi đáp.
Không còn cách nào khác, anh đành để Lưu Hà lái, còn mình ngồi ở ghế sau.
Tạm thời anh không chú ý đến Lưu Hà lái xe mà đang nhớ lại bát rượu màu xanh và ông chú chủ nhà.
Đến khi Lưu Hà gọi thì anh mới định thần lại.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi bình thường, không thở gấp, nói năng lưu loát, cũng không có mùi rượu, không giống với người uống rượu chút nào.
Cảnh sát lập tức ngây người ra, hỏi: “Lẽ nào thiết bị hỏng?”
Sau đó anh ta đưa thiết bị lại, nói: “Thổi lại lần nữa”.
Lúc Bạch Diệc Phi đang định cầm lấy thì đột nhiên nhớ lại giấc mơ đó.
Trong giấc mơ, ông chú trung niên cho anh một bát rượu màu xanh. Lúc đó anh có uống.
Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra, sau đó vội nhắm mắt lại.
Anh cảm nhận có dung dịch màu xanh đang chảy trong máu mình.
Bạch Diệc Phi kinh hãi. Đó không phải là mơ.
Trong người anh có rượu màu xanh, chứng tỏ anh thật sự đã uống rượu.
Vậy phải chăng chú chủ nhà đó có tồn tại?
Vậy tại sao thân người ông ta không có chút phản ứng khác thường nào?
“Thổi đi! Còn ngây người ra đó làm gì?”, cảnh sát thấy Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại nên vội thúc giục.
Bạch Diệc Phi vội mở mắt ra, sau đó sốt sắng nói: “Người lái xe ban nãy không phải tôi. Anh có thể kiểm tra camera”.
Lưu Hà cũng phản ứng lại, vội nói: “Đúng thế ạ! Người lái xe ban nãy là tôi, để tôi test”.
Sau khi nói xong, Lưu Hà thổi vào thiết bị đó một hơi. Thiết bị không có phản ứng gì, chứng tỏ cô ta không uống rượu.
Cảnh sát thấy vậy thì liền gọi điện thoại cho đồng nghiệp. Sau khi kiểm tra camera đúng là Lưu Hà lái xe nên mới thả cho họ đi. Nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn căn dặn một câu: “Anh uống say thì đừng có lái xe, nếu không sẽ bị phạt đấy”.
“Vâng!”, Bạch Diệc Phi đáp.
Không còn cách nào khác, anh đành để Lưu Hà lái, còn mình ngồi ở ghế sau.
Tạm thời anh không chú ý đến Lưu Hà lái xe mà đang nhớ lại bát rượu màu xanh và ông chú chủ nhà.
Đến khi Lưu Hà gọi thì anh mới định thần lại.
“Anh Bạch! Chúng ta đến rồi”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn, đã đến cảng Lam Ba.
Sau đó anh nói: “Cô ở đây đợi tôi”.
Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi liền đi về phía tòa biệt thự của Long Linh Linh.
Lúc đến cửa, anh ấn chuông nhưng không có ai ra mở.
Toàn thân Bạch Diệc Phi run rẩy, lẽ nào Long Linh Linh thật sự xảy ra chuyện rồi?
Anh xoay người định rời đi thì đúng lúc này cửa được mở ra.
Bạch Diệc Phi lập tức xoay người nhìn. Anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trên mặt người đó còn có những giọt nước mắt.
“Hiểu Anh?”
Người ra mở cửa là Lưu Hiểu Anh. Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, sau khi mở cửa nhìn thấy người trước mặt thì lập tức ngây người ra.
Hai người đều nhìn nhau mà không lên tiếng. Một lát sau, Lưu Hiểu Anh đột nhiên giơ tay ra, kéo Bạch Diệc Phi vào trong phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Đồng thời lúc này, cô ta còn ấn Bạch Diệc Phi vào vách cửa rồi hôn tới tấp.
Bạch Diệc Phi không phản ứng lại, cứ để mặc Lưu Hiểu Anh hôn mình.